Chùm thơ tình – Trần Văn Tọa (Phú Thọ)

10/08/23 – 09:08

Tác giả Trần Văn Tọa

 

CÒN MÃI VỚI THỜI GIAN

Ngày ấy em còn rất trẻ
Giáo sinh vừa mới ra trường
Em về quê anh dạy học
Cô giáo trông thật dễ thương.

Chiếc áo sơ mi màu trắng
Quần xa tanh đen gọn gàng
Tóc em buông dài trước ngực
Hai hàng kết nối đuôi sam.

Cuộc đời – như là định mệnh
Nhân duyên trói buộc chúng mình
Trái tim hòa cùng nhịp đập
Trao nhau tiếng sét ái tình.

Những tháng năm dài xa cách
Nhìn em vò võ mong chờ
Thương em đứt từng khúc ruột
Tấm thân gầy guộc héo khô…

Cơm nấu chỉ bằng bếp củi
Độn khoai sắn thơm ngút trời
Con khen rằng mẹ nấu khéo
Chừa một phần trắng góc nồi.

Hai con ăn phần cơm trắng
Góc cơm độn bố mẹ sơi
Con nhỏ hồn nhiên hỏi mẹ
Mẹ bảo: “Bố mẹ quen rồi”.

Sáng sớm em đi dạy học
Buổi chiều tranh thủ lên đồi
Cắt thêm vài bao rau lợn
Cỏ may dại bám khắp người.

Cuộc sống giản đơn thế đó
Thoắt đã bốn mươi năm tròn
Chỉ những ước mơ bé nhỏ
Đủ nuôi lớn cả vợ con.

Hôm nay đây cô giáo làng
Bạc đầu trở thành bà giáo
Kỷ niệm ngày xưa đau đáu
Vẫn sống mãi với thời gian.

Cây mít trước nhà trĩu quả
Mảnh trăng khuyết treo đỉnh đồi
Con gà trống chuồng lại gáy
Ngoài kia trời sắp sáng rồi.

 

TẤM ẢNH CƯỚI

Hồi ấy anh là lính chiến
Còn em cô giáo vùng cao
Ngày cưới thật là đơn giản
Chú rể áo lính bạc mầu
Cô dâu sơ mi phin nõn
Áo len mộc mạc xanh trầu
Bốn mắt nhìn nhau đau đáu
Chân thành – dung dị – đậm sâu.
Ngày đó ảnh còn đen trắng
Tình yêu mình dành cho nhau.
Em hứa là cô dâu thảo
Yêu nhau đến bạc mái đầu.
Bốn mươi hai năm có lẻ
Suốt đời mình mãi có nhau.

 

ĐỜI DOANH NHÂN

Người ta bảo làm doanh nhân thật sướng
Mỗi bước đi là xuống ngựa lên xe
Nói nhỏ thôi, mà có khối người nghe
Và tận hưởng toàn sơn hào hải vị.
Ở ngoài nhìn vào bảo doanh nhân sướng thế
Có hiểu đâu sau tấm màn nhung
Là những giọt mồ hôi, mất ngủ mất ăn
Bao cạm bẫy đang từng giờ rình rập.
Đường đến thành công đầy chông gai hiểm hóc
Lỡ xa chân là vực thẳm hố sâu.
Chèo càng cao lại càng dễ ngã đau
Mỗi thử thách chẳng khác nào “vượt cạn”
Bản lĩnh vững vàng tự tin, chiến thắng!
Như những ngày xung trận năm xưa
Chốn thương trường biết “địch” biết “ta”
Thì trăm trận ắt sẽ là bách thắng.
Đời doanh nhân phải nếm cay nhận đắng
Mới càng thêm trân quý vị ngọt bùi
Tự biết đủ với những gì mình có.
Như con ong đi làm mật cho đời.

 

NGỦ ĐÊM TRÊN CÔNG TRƯỜNG
(Kỷ niệm một đêm nghỉ lại trên công trường xây)

Tiếng suối dưới chân nghe róc rách
Hoàng hôn kẽ lá cũng tắt dần
Đèn ai leo lét bên xóm núi
Tiếng con tu hú cũng xa dần.

Cầu trời khấn phật xin phù hộ
Để cơn mưa tối sẽ tan dần
Cố cho nắng ráo thêm vài bữa
Xây song con đập cũng một tuần.

Đêm nay phải nghỉ lại công trường
Cơm bữa bình dân với công nhân
Nghe tin giám đốc đêm nghỉ lại
Thêm tý cay cay cũng đỡ buồn (*).

Lều bạt anh em vừa dựng tạm
Ngổn ngang vật liệu khắp công trường
Nước lọ cơm niêu như thời chiến
Cái thời xưa gối đất nằm sương.

Có ra lăn lộn chốn công trường
Suốt ngày sắt thép với xi măng
Mới hiểu gian nan nghề xây dựng
Lo nghĩ cam go đủ trăm đường.

Ghi chú:
(*) Uống rượu

 

DÒNG SÔNG – CUỘC ĐỜI

Ngày xưa thời thơ bé
Cùng lũ trẻ mục đồng
Bắt con chai con hến
Quẩn quanh với dòng sông.

Bao năm trường phiêu bạt
Nơi đất khách quê người
Vẫn không sao quên được
Dòng sông Bứa (*) quê tôi.

Hoàng hôn ánh bạc soi
Bên dòng sông xưa ấy
Thảm cỏ xanh mát rượi
Vân sơn in bóng ai.

Đi gần hết đường đời
Trở về bên bến cũ
Nước vẫn trôi lặng lẽ
Đò xưa vắng bóng người.

Lung linh hoàng hôn soi
Bóng đổ hòa theo gió
Biết bao nhiêu gắn bó
Ôi! Dòng sông – cuộc đời.

Ghi chú:
 (*) Tên một dòng sông quê hương tôi.

Trần Văn Tọa

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: