Chùm Thơ Tình – TRÚC THANH

31/08/22 – 03:08

Tác giả TRÚC THANH

Đối diện

Có ai ngờ trong giây phút lặng im
Là những suy tư nơi lòng đang dậy sóng
Ta thường trốn ta, chui vào ảo mộng
Nơi lý trí chẳng bao giờ bắt nạt được con tim

Ta sợ một mình đối diện trước màn đêm
Dù đã quen với những chơi vơi phía sau ồn ào xã hội
Dù đã bao lần tự cho phép mình có quyền nông nổi
Để rồi khi ngồi vuốt lại mái tóc mình, ta thấy tơ lòng rối tựa mớ bòng bong.

 

Tội anh trốn quá lâu

Anh trốn ở đâu thật kỹ giữa dòng đời
Bỗng dưng đứng trước em ngày con tim rối bời những đắng cay chồng chéo
Thương hồn thơ gục đầu giữa vòng cương trì kéo
Tâm hồn suýt chết theo sự hoài nghi khi người ta mang nụ cười lấp mưu mẹo bên trong

Dẫu biết vui buồn sau tất cả là không
Nhưng con chim một lần mắc cung nên thấy cành cong đã sợ
Anh có thể là duyên mà kiếp này em nợ
Nhưng cửa tim khóa trái lâu rồi giờ muốn mở lại chợt đau

Người ta thích dụng ngôn từ quên để ý chiều sâu
Em đa cảm đa sầu rồi thức khuya… rồi khóc
Anh trốn ở đâu gẫm sự đời mệt nhọc
Bỏ quên em một mình bôn ba giữa bao cuộc nổi chìm

Quyền lực nào bóp nghẹt một con tim
Sao không trốn nữa đi mặc em tìm cháy mắt
Niềm tin đã vơi, nỗi đau đời quánh đặc
Thương thì chờ! Tại anh trốn quá lâu.

ẢNH minh hoạ internet

Thà rằng cứ dối để yêu

Từ khi nào tôi đã không còn thành thật với cả tôi
Mang sự ồn ào đầu môi khoác lên nỗi chơi vơi sâu kín
Nói dối với con tim sẽ kiên cường bản lĩnh
Rằng mọi va vấp cuộc đời khiến ta vững vàng hơn

Cơn gió nào xoáy vào sự trống vắng từng cơn
Tôi âm thầm tập cho sự cô đơn nói dối
Che giấu bộn bề bằng câu thơ nhàn rỗi
Đôi khi quên rằng mình đã đi quá xa ra khỏi sự thật thà

Giông bão cuộc đời làm tôi chợt nhận ra
Rằng ta sẽ không đau khi đừng nhìn vết thương bằng nước mắt
Rằng con đường ngắn nhất bước qua nhau chính là đối mặt
Và tiếp tục dối mùa đông, ta vẫn ấm tâm hồn

Đến một ngày, không thể dối lòng, vẫn khát cháy nụ hôn
Không thể dối bờ môi rằng mùa đông vẫn ấm
Từng hẹn với tim nhau sẽ sum vầy khi trả xong lận đận
Nhưng mây gió cũng biết rằng cái hẹn ban đầu mình đã buộc mình kiêu hãnh dối lừa nhau.

 

Lòng người có phải đất hay sông!

Mình như sông học đòi trôi qua từng quanh co khúc khuỷu
Mà ôm lòng đau những đoạn trầm luân
Mình như đất gặm nhấm lời hẹn hò mưa bão
Hạt mầm nào gieo vào lòng cội rễ bao dung?

Mình ngồi đây hứng từng dòng suy nghĩ
Tự thấy giàu cái cảm giác bơ vơ
Đôi khi khóc vì nhận ra trái tim không còn nơi nương náu
Đôi mắt cười hay khóc cũng như nhau

Thì ra đất và sông không muốn mình sâu sắc
Dù đất rộng
Dù sông dài
Cả một đời biết thương nhớ ai đâu.
Lòng mình chật tháng ngày bao la khát|
Ngày mình vui khóc một tiếng hẹn đời

Mai…!
Mình hỏi đất mượn dấu chân thân thuộc
Xem đời người qua mấy nẻo chông gai?
Mình hỏi sông xin một dòng chảy ngược
Dò lại lòng mình đâu ngày tháng nông sâu?

 

Người đi tìm tình yêu

Vậy là…!
Phía góc hồn chôn khát vọng vô danh
Ta lại mắc niềm tin vào ước mơ chưa đặt tên kế tiếp

Như người cả đời đi tìm tình yêu.
Những nhát roi quất vào tim rướm máu
Nỗi nhớ vẫn điên cuồng dấn thân

Ta sẽ sống
Giữa trăm điều ngăn cách
Bằng trái tim không mang khái niệm tù đày

Ta sẽ sống
Bằng hơi thở tương lai trùng điệp
Mạch đập yêu thương cai trị tâm hồn

Người đi tìm chân lý thuộc về tim
Để biết đôi chân có thể trượt dài hơn số phận

Để biết cho đi hạnh phúc gấp trăm lần đón nhận
Kệ…!
Hóa thú đau thương, khóc cũng đẹp như cười

TRÚC THANH

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: