Chùm thơ tình – Xuân Trường

03/06/23 – 03:06

Tác giả Xuân Trường

 

THÁNG GIÊNG VÀ NỖI NHỚ

Gợn chút buồn nơi đất khách chiều nay
Sao bỗng nhớ những ngày là cậu nhóc
Mẹ khi ấy một mình thân cò vạc
Cha mải mê đi đánh giặc xa nhà

Tháng Giêng về kỷ niệm cũ quê xa
Làng mở hội bên gốc đa trăm tuổi
Ngôi đình cổ phủ rêu phong mái ngói
Bà dắt theo ăn xôi chuối trên chùa

Tháng Giêng nay sao nhớ tháng Giêng xưa
Trời nhạt nắng lất phất mưa buổi sớm
Chạy theo chị, đi chân trần vui sướng
Đường chợ phiên cỏ may vướng chân người.

Chiều tháng Giêng mang nỗi nhớ chơi vơi
Quê hương cũ nuôi một thời trẻ dại
Bao năm tháng qua mọi miền xa ngái
Vẫn in sâu còn đọng lại không mờ

Quê hương ơi còn cảnh cũ như xưa?
Người xa xứ luôn mong chờ khắc khoải
Tím hoa xoan mùi hương hăng ngai ngái
Hoa bưởi xưa còn gói lại khăn hồng.

Quê hương ơi có nỗi nhớ nao lòng
Dòng sông cũ còn xanh trong thơ mộng?
Con đò nhỏ không còn trên bến vắng
Soi xuống sông sừng sững bóng cây cầu.

Chiều tháng Giêng ngồi ngắm cánh hoa ngâu
Sao vẫn nhớ mùa hoa cau quê cũ
Xin hãy đợi vài mùa hoa mai nở
Đứa con thương, miền xa xứ sẽ về.

 

CHÀO THÁNG HAI

Xuân về hửng nắng ban mai
Bâng khuâng bỗng nhớ tháng Hai quê mình.
Âm vang trống rộn sân đình
Gái trai hát đúm tỏ tình trao duyên.
Chiếc khăn mỏ quạ gia truyền
Ôi sao nhớ quá Thủy Nguyên quê mình
Quê ta gái đảm hiền xinh
Trai tài bám biển vươn mình ra khơi.
Tháng Hai vào cửa tận nơi
Con cò tránh rét tươi cười bay ra
Con cua nằm ở trong mà
Nắng lên giương mắt nhìn ra bên ngoài
Đồng trong mơn mởn ngô khoai
Lúa thì con gái đồng ngoài nghén bông
Nắng xuân cho má em hồng
Bao cô thiếu nữ kén chồng đẹp trai
Nhớ ơi là nhớ tháng Hai
Hôm nay có lẽ đào phai đã tàn
Cúc xinh nay đã bớt vàng
Mùa xuân sao đã vội vàng chia tay.

 

THÁNG NĂM VÀ NỖI NHỚ

Tháng Năm về thành phố của tôi ơi
Dâng cảm xúc thấy bồi hồi tim nhỏ
“Hải Phòng đó rợp trời hoa phượng đỏ”
Bài hát xưa người xa xứ nao lòng.

Tháng Năm về mang nỗi nhớ mênh mông
Bến Bính cũ cầu trên sông soi bóng
Trên bến cảng những con tàu vạn dặm
Bạch Đằng Giang chở trĩu nặng phù sa

Quê hương ơi ký ức chẳng phai nhòa
Cánh đồng lúa người làng ta đi gặt
Bao cô gái đôi chân trần gánh thóc
Tát nước đêm vầng trăng thức trên đầu.

Đất quê mình bay thơm ngát hương cau
Nghe cổ tích, bà nhai trầu kể truyện
Ông nằm chõng ngóng tin xa tiền tuyến
Tuổi thơ ơi còn lưu luyến không mờ.

Ngấm hồn tôi bài hát mẹ ru xưa
Trong giấc ngủ nhịp đung đưa cánh võng
Nắng mùa hạ oi nồng đang trưa nắng
Quạt mo cau phe phẩy vắng gió trời.

Đến hôm nay trôi dạt nửa đời người
Ôm ký ức của một thời thơ bé
Người xa xứ muốn quay về quê mẹ
Hải Phòng ơi xin đợi nhé… tôi về.

 

THÁNG SÁU VỀ

Tháng sáu về cho sợi nắng vàng thêm
Khơi nỗi nhớ ngồi bên thềm thầm lặng
Chạm ký ức tuổi học trò xa vắng
Bóng hình ai thủa áo trắng ngày xưa.

Cả khung trời màu phượng đỏ ngẩn ngơ
Ve sầu khóc tiếng thẫn thờ nức nở
Cánh phượng ép đỏ hồng trong trang vở
Cuốn bay xuôi theo cơn gió giữa mùa.

Tháng ngày trôi tựa những nhịp thoi đưa
Mùa thay đổi lá vàng khô ngập lối
Em có thấy con tim anh thầm gọi
Thả hồn thơ theo mây khói trên trời.

Nhớ về em dĩ vãng cũ không nguôi
Anh lưu giữ cả khoảng trời kỷ niệm
Ơi em gái của quê hương miền biển
Trái tim này còn lưu luyến yêu thương.

Tháng Sáu về hoa rụng đỏ sân trường
Anh đi lính xa quê hương phiêu bạt
Em lỡ bước lấy chồng xa xứ khác
Chiều hoàng hôn màu giọt nắng nhạt nhòa.

 

TÌNH MUỘN

Ta gặp nhau khi nắng ngả sang chiều
Anh luống tuổi trái tim yêu tan nát
Em tình lỡ đã chọn anh làm bạn
Tình muộn màng còn khao khát đắm say.

Mình bên nhau hò hẹn dưới hàng cây
Ngồi lặng ngắm nhìn lá bay theo gió
Giọt nắng cuối lung linh rơi góc phố
Cùng lắng nghe bản nhạc cũ u hoài

Bình tâm đi… Em hãy ngả bờ vai
Cười lên nhé để cả hai cùng trẻ
Cho quên lãng vơi đi đời dâu bể
Hết âu sầu rồi còn để yêu anh.

Tối Sài Gòn rực ánh điện lung linh
Đêm náo nhiệt chỉ đôi mình lặng lẽ
Yêu muộn màng vẫn giống thời son trẻ
Rất lắng sâu như mới mẻ ban đầu.

Yêu muộn rồi đừng để lạc mất nhau
Không lãng mạn nhưng tâm đầu hợp ý
Mong hạnh phúc giữa cuộc đời bình dị
Đi bên nhau chung thủy cả đường trần.

Tách cà phê đang tí tách vơi dần
Rơi thánh thót như dư âm nốt nhạc
Cà phê đắng tỏa hương thơm ngào ngạt
Tan vào anh thành vị ngọt cuộc đời.

 

Ảnh tác giả

Xuân Trường

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: