Chùm thơ xuân – Huỳnh Ngọc Anh Kiệt

03/04/23 – 02:04

Tác giả Huỳnh Ngọc Anh Kiệt

XUÂN VỀ

Lá thay hoa nở đón xuân về,
Khoe áo trẻ đùa dưới nắng quê
Nhà ai sum họp vui mừng Tết
Phiêu bạt đời tôi thấy não nề.

Não nề phiêu bạt cuộc đời tôi,
Nhẫm lại hai mươi xuân qua rồi
Xuân này xuân thứ hai mươi mốt,
Ngoảnh lại trông đời vẫn thế thôi.

Thế thôi xuân này cũng thế thôi,
Cũng vẫn là tôi của năm rồi.
Vẫn áo bạc màu mừng xuân mới,
Chào đón xuân về tôi với tôi.

Kỷ niệm, 1985

 

TẾT XA NHÀ

Q… u…. ố… c ! Q… u… ố… c ! Ầu… ơ… ! Ộp ộp à!
Buồn não buồn nào hơn đêm qua?

Ngoài ngoải sao thưa trời tăm tối
Thút thít phòng bên ai nhớ nhà ?
Tui tủi thân tui thì thiếu thốn
Mà má, mà ba ở quá xa.
Anh ảnh lo cho đàn cháu nhỏ
Chị chỉ làm dâu chửa tách nhà
Cô cổ qua đời năm Ất Sửu
Cậu cẩu không còn ở dương gia
Ông ổng đi tu mong theo Phật
Bà bả chăm lo việc tề gia
Cho nển cho nên ai cũng vậy
Quên thẳng quên thằng bé dạy xa
Thút thít phòng bên ai khóc nhỉ?
Buồn riểng buồn riêng ai biết ta.

Ai cũng lò lo về mái ấm
Mòi mỗi mình tui tết xa nhà.

Kỷ niệm, 1987

 

PHÚT ĐẦU GẶP GỠ 

Có những người hằng ngày anh gặp gỡ,
Quay lưng rồi sao lòng không nhung nhớ.
Chỉ một lần ta gặp nhau,
Bên nhau chuyện trò nghe lòng xuyến xao.

Dẫu biết tình ta tựa như sương khói,
Vẫn yêu em cho dù anh không nói
Những giờ đôi ta mộng mơ,
Bên em về anh dệt thành thơ.

Ôi thời gian, thời gian sao qua mau,
Xuân nào ta dìu nhau trên non cao.
Mình xa lạ quá xui gặp chi nhau,
Để giờ đếm bước sợ tình bay cao.

Có những nỗi buồn từ đâu vô cớ
Len nhẹ vào hồn gợi bao nhung nhớ
Sau cơn đam mê mộng mơ
Xa em rồi anh lạc lõng bơ vơ…

 

DẤU LẶNG CUỘC ĐỜI

Lạc lõng giữa hồng trần
Vạn lối sương mù giăng

Lá hoa rụng đầy sân
Lòng gợn sóng bâng khuâng
Một nỗi niềm sâu lắng
Miệng cười lòng cay đắng
Đời thay đen đổi trắng
Vùng ký ức nhện giăng
Mùa xuân đã xa dần
Chiều tàn loang vạt nắng
Hè về lòng trống vắng
Xác phượng đỏ rực sân
Đêm nay không sao trăng
Không gian buồn yên ắng
Cuộc đời nhiều dấu lặng
Rã rời những bước chân
Vạn vật giáng rồi thăng
Trường độ dài hay ngắn
Tùy biến bởi lòng trần
Kiếp người dài nhưng ngắn
Chưa thoát vòng luẩn quẩn
Ái dục lạc tham sân
Mặt nước gợn lăn tăn
Vương vào… Đời cay đắng
Nghĩa tình càng sâu nặng
Suốt kiếp mãi nhọc nhằn
Giấu mình trong thầm lặng

Góc khuất buồn thức trắng
Đêm dài như vô tận.

 

NỢ NHAU

Biết nợ nhau ngay phút đầu gặp gỡ
Cũng biết rằng sẽ trắc trở về sau

Vậy mà ta bất chấp cứ lao vào
Để chuốc lấy buồn đớn đau nghiệt ngã
Em từng nói “em nợ anh sẽ trả”
Anh biết rằng luật nhân quả không sai
Tình mình buồn toàn chua chát đắng cay
Mãi luân chuyển trong vòng xoay vay trả
Nợ kiếp trước giờ gặp nhau trả quả
Trả càng nhanh , càng chóng vánh ly tan
Qua cuộc đời nhau trong thoáng chốc vội vàng
Bao mộng ước sớm tan thành mây khói
Mùa xuân về sao cõi lòng nhoi nhói
Nhớ xuân nào bên nhau bước chung đôi
Nợ nần nhau gặp nhau trả xong rồi
Duyên nghiệp hết niềm vui đi rất vội
Giữa cuộc đời lạc lối kiếp phiêu linh

Thêm mùa xuân rong ruổi suốt hành trình
Hồi tưởng lại mối tình buồn tan vỡ .

 

 ĐỜI ĐIÊN ĐẢO

Mộng mị miên man mơ mòn mỏi!
Thế thái tình trường thế thì thôi!

Thao thức thầm thương thật thiệt thòi!
Tương tác thì tấm thân tơi tả!
Lấp lửng làm lơ lạnh lạc loài!
Lạc lòng lắm lúc luôn lầm lối!
Lỡ làng lòng lạnh lẽo lẻ loi !
Chua cay cái cảnh còn củ chuối!
Cam chịu chê cười cảnh cút côi!
Cặm cụi chuyên cần càng cơ cực!
Đắn đo đâu đú đởn đua đòi!
Đường đời điên đảo đang đau đớn!
Đông đến đơn độc đỉnh đèo đôi!
Nghe ngóng Nước Non ngàn ngao ngán!
Nợ Nước Non nào ngại nắng nôi!

Non nước năm nay… nên nông nổi!
Rầu rĩ rưng rưng rối ruột rồi!

 

Huỳnh Ngọc Anh Kiệt

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: