Chùm thơ xướng họa – 4 tác giả

07/09/23 – 05:09

Tác giả Eva Hoàng

BỈ NGẠN

Thương sầu thẫm cánh tợ chu sa
Mãi ở Vong Xuyên huyết lệ nhòa
Định trước duyên trời không tựu quả
Nên đành kiếp phận phải lìa xa
Tình lưu địa phủ miền u dã
Pháp tại linh sơn cõi sáng lòa
“Diệp bất kiến hoa” trường khổ đoạ
Thương sầu thẫm cánh Mạn Châu Sa.

Eva Hoàng 

 

Tác giả Đặng Hòa

DẤU VẾT THỜI GIAN

Ngày nào đôi má hồng xinh
Mái tóc buông thả, dáng hình dễ thương.

Môi hồng cười nụ vấn vương,
Tự tin gặp gỡ bốn phương bạn bầu.!

Thời gian có đợi ai đâu
Trải bao năm tháng, dãi dầu nắng mưa!

Gian truân kể mấy cho vừa
Lên ghềnh  xuống thác vật vờ núi non.!

Đôi chân lết, đá cũng mòn
Cuộc đời vất vả chồng con u hoài.

Vượt qua bao quãng đường dài,
Thân già ngắm lại hình hài hôm nay!

Nhìn vào tiều tụy lắm thay
Trán nhăn, má tóp, tay gầy  khó coi.

Nghĩ đời như đóa hoa trôi
Mong sao còn chút nghỉ ngơi an nhàn.

Cuộc đời cứ hợp rồi tan
Biết đâu gió nội hoa ngàn mà hay.

 Ra đường gặp bạn ngại thay
Soi gương ngắm lại dạn dày xót thương.

Xin ai đừng nỡ coi thường
Vì em dãi nắng dầm sương suốt đời! 

Đặng Hòa

 

Tác giả Bạch Lan Băng

ĐẾN CUỐI CÙNG…

Đến cuối cùng… Vẫn câu nói từ ly
Nghe đắng ngắt nhạt nhòa mi ướt đẫm
Có phải chăng giữa lưng chừng vực thẳm
Chút nghĩa tình quá nặng để bên nhau?

Đến cuối cùng… Người vứt lại phía sau
Câu từ biệt rồi quay đầu đi vội
Cứ nghiêm khắc định hình nên cái tội
Không cho mình kịp nói tiếng ức oan

Đến cuối cùng… Thu cứ tiễn lá vàng
Có níu giữ thì chỉ càng bức rức
Dù bảo rằng sẽ thôi không buồn bực
Nhưng sao lòng cứ đau nhứt khôn nguôi

Đến cuối cùng… Người ta cũng xa rồi
Dĩ vãng cũ bóng mây trôi lạc lối
Người có vui trên dặm đường gió bụi?
Riêng tôi thì một câu hỏi… Vì sao?

Đến cuối cùng… Ta chẳng thể đổi trao…
Những sâu kín dù xem nhau tri kỷ
Chỉ riêng tôi ôm một trời mộng mị
Đến cuối cùng… Mình vốn dĩ… Người dưng…

Bạch Lan Băng

 

NỖI BUỒN KHÔNG TÊN

Có nỗi buồn? Ta chẳng thể gọi tên
Lặng lẽ chịu không bắt đền ai được
Tim đau nhói như bị gai cào xước
Đành âm thầm lệ nuốt ngược vào trong

Có nỗi buồn! Giấu kín tận cõi lòng
Ai thấu hiểu mà thầm mong thổ lộ
Thật lòng chứ nếu vờ thôi đừng cố
Hại một người cứ phải khổ vu vơ

Có nỗi buồn! Tựa như một bài thơ
Như nốt nhạc bất ngờ trầm đến thế
Ai gặng hỏi cũng không hề dám kể
Nỗi u buồn luôn trực để trên mi

Có nỗi buồn! Chợt ùa đến rồi đi
Ta bắt gặp ngay những gì trước mắt
Họ vô ý hay cố tình sắp đặt
Để ta buồn tim giật thắt vì đau

Có nỗi buồn! Chợt đến rồi qua mau
Chỉ mong họ rằng lần sau đừng thế
Thế nào á? Không nói được! Không thể!
Tự trả lời đừng phải để nói ra

Mong ước thề đã nói chẳng phôi pha
Rằng định ước coi nhau là tri kỷ
Hãy nhớ lấy lời chung tình đã ký
Trong kiếp này và hàng tỉ kiếp sau.

Thần Điêu

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: