02/08/23 – 10:08
CHUYỆN MẸ TÔI
Ngày cha đi, mẹ tiễn phía sau vườn
Con trăng cũ soi đường cha nhẹ bước
Cành củi khô cũng không hề biết được
Mỗi mình cha, mình mẹ ngậm ngùi xa
Nhìn theo cha khuất bóng dưới chiều tà
Mẹ khom xuống cúi nhìn tay che mắt
Cha đi rồi lòng mẹ đau như cắt
Bao nỗi niềm mẹ chôn chặt ngày qua
Trong chiến tranh lửa thiêu rụi mái nhà
Mẹ bồng bế con chạy về quê ngoại
Để sớm hôm sắn khoai con đỡ đói
Nuốt vào trong mòn mỏi bặt tin chồng
Ngày với ngày mẹ lặn lội bến sông
Lưng còng xuống không một lời oán trách
Cảnh làng quê ôi giặc càn quét sạch
Mẹ bị giam cầm tra tấn dã man
Hai mươi mốt năm khói lửa lan tràn
Như nung chín khối thời gian mẹ đợi
Rồi ngày vui non sông chừ đã tới
Đất nước hoà bình phơi phới niềm yêu
Mẹ hy sinh bao gian khổ đã nhiều
Cha trở về với tấm thân tàn phế
Bao nhiêu điều buồn vui đâu được kể
Bởi đạn bom cha đã mất tiếng rồi.
Nguyễn Văn Thưởng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang