29/06/23 – 07:06
CHUYẾN TÀU ĐÊM
Người đi giữa rừng hoang vắng
Đá ngàn năm lắng vọng bước chân
Dấu tích nào còn in thầm lặng
Trên lối xưa rủ bóng rêu phong
Người đi không hẹn ngày trở lại
Một lần thôi trong cuộc trăm năm
Đá kia vẫn còn hòn Trống – Mái
Người cô đơn một kiếp phu trầm
Ôm mộng phù vân trong hư ảo
Đỉnh vinh quang ngụy tạo dối lừa
Những hình nhân tượng đúc bán mua
Người quỳ lạy tôn thờ mặc cả
Xác chết nào không yên mồ mả
Bọn thầy mo lên cốt nhập đồng
Thấy ma hóa thánh thần dối trá
Cho hao mòn linh khí núi sông
Người vẫn đi bên bờ ảo vọng
Nô phu và hàng triệu dân đen
Biệt phủ xe sang… người say mộng
Riêng thứ dân cam chịu thấp hèn
Chuyến tàu đêm leo lét ánh đèn
Cao Nguyên – Biển đông ngời mắt bão
Lòng cuồng tham chôn vùi chánh đạo
Ôi! Con tàu rồi sẽ về đâu?
Lê Liên
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang