02/11/23 – 04:11
CÓ LẼ NÀO…
Có lẽ nào… người quên thật rồi sao
Câu trìu mến từng ngọt ngào đến vậy
Lời thiết tha hút hồn nhau thuở ấy
Lâu lắm rồi không còn thấy vọng sang
Có lẽ nào… mùa thu trải nắng vàng
Nên nỗi nhớ mải lang thang cùng gió
Mặc cành khô đau từng phiên lá đổ
Rụng xuống hồn vàng võ cả giấc mơ
Có lẽ nào… cháy bỏng hóa bâng quơ
Bởi say đắm nên dại khờ chiếm ngự
Người ru êm bằng chứa chan tình tự
Ta vội vàng đem cất giữ trong tim
Có lẽ nào… mùa đông mãi lặng im
Mặc nhớ nhung cứ đi tìm nhung nhớ
Cho dở dang đắm chìm trong dang dở
Để tàn phai quên nhắc nhở phai tàn
Có lẽ nào… chưa hợp đã vội tan
Vừa lắng đọng đã ngập tràn hờ hững
Tội con tim cứ âm thầm chịu đựng
Có lẽ nào… lơ lửng mãi lửng lơ…
Hoàng Anh Dũng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang