17/07/23 – 01:07
CON ĐÃ VỀ VỚI MẸ!
Mẹ của tôi bao đêm dài không ngủ,
Khi chiến tranh còn che phủ khói bom,
Lần lượt tiển chồng, rồi lại tiển con,
Mẹ chờ đợi mỏi mòn, nào đâu thấy?
Con nhớ rõ một ngày thu năm ấy,
Tiễn chồng đi, nước mắt chảy thành dòng,
Phút chia ly sao nói hết nỗi lòng,
Xiết chặt tay, mẹ nguyền không đổi dạ.
Rồi một mình vượt qua bao sóng cả,
Như thân cò, mẹ vất vả nuôi con,
Để một ngày, các con lớn vuông tròn,
Mẹ lại khóc tiển con làm cách mạng.
Đời mẹ khổ không một ngày sáng lạng,
Đêm ngóng chồng, năm tháng đợi chờ con,
Kẻ ra đi, để người nhớ mỏi mòn,
Mẹ đã khóc như không còn nước mắt.
Ngày mẹ hay tin chồng mình bị bắt,
Trái tim vợ hiền quặn thắt, đớn đau,
Một ngày kia, cha mất ở trong lao,
Mẹ thảm khóc, ngàn sau không gặp nữa.
Quê hương vẫn ngập chìm trong khói lửa,
Con không về, mẹ lần nữa thương đau,
Mất chồng, con, mẹ chua xót nghẹn ngào,
Hỏi trời cao, nỗi đau nào hơn thế?
Ngày hòa bình mẹ nhớ con vô kể,
Sao con không về, để mẹ chờ mong,
Đốt nén nhang thầm khấn mãi trong lòng,
Mẹ như thấy con dưới cờ hồng rực rỡ.
Mẹ ước phút giây con về bỡ ngỡ,
Gục đầu vào lòng như thuở còn thơ,
Cho bỏ tháng năm mong nhớ, đợi chờ,
Con của mẹ đến bây giờ vẫn vậy.
Mẹ ơi mẹ, con đã về thật đấy,
Bằng thịt bằng da, mắt thấy, tay sờ,
Ôm con vào lòng, mẹ ngỡ trong mơ,
Ngày chiến thắng, con trở về với mẹ.
Võ Huy Triết
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang