03/12/22 – 02:12
MẸ CỦA CON
Mẹ!
Con được cha mẹ sinh ra và lớn lên trên quê hương Thanh Liên,Thanh Chương của mẹ, và được trưởng thành khôn lớn trên gót chân trần của cha của mẹ kính yêu. Tuổi ấu thơ yêu lắm những cánh diều, vui thỏa thích bên bờ sông Giăng thơ mộng, Bãi sông, đò Cận nhớ mãi bến đò xưa.
Mẹ!
Mẹ của con là một người phụ nữ tần tảo, bao dung và nhân hậu, ôm ấp ấm áp tình người. Mẹ là nguồn cảm hứng để con viết lên lời hay ý đẹp, về đối nhân xử thế, chính mẹ đã cho con hiểu rõ câu hát lời ru.
Mẹ!
Ngày ấy chưa có cầu chợ Chùa, con đò bến nước dòng sông với bao kỷ niệm vui buồn, con còn nhớ hình ảnh mẹ tìm con trong lần chìm đò năm ấy, mẹ vừa chạy vừa khóc dọc bờ song, thấy con mẹ ôm chặt vào lòng khóc nức nở, xoa đầu con, mẹ nói yêu con.
Mẹ!
Mẹ của con là vậy, tảo tần, yêu thương, chắt chiu từng củ sắn củ khoai, nhặt từng hạt lúa vàng rơi vãi, nắng nhễ nhãi mồ hôi mẹ vẫn miệt mài tìm cái ăn cái mặc để anh em con được cắp sách đến trường, mẹ dành hết tình yêu thương cho người già, con trẻ; tâm của mẹ là thế, dành trọn cuộc đời trao hết yêu thương. Con tự hào về người mẹ của con.
Mẹ!
Mẹ nhớ không năm con lên 8 tuổi, hai em con đứa lên 4 đứa lên 5 đứng thành hàng để mẹ đánh, mẹ vừa đánh vừa khóc, con nghĩ mẹ vừa thương vừa giận chúng con đúng không mẹ?! Thương vì biết các con thèm thịt, giận vì chợ xa 3 ngày mới có một phiên, còn tiền lấy đâu ra mà mua thịt lại, mẹ ơi, mẹ nấu thơm quá, 3 đứa chúng con cứ đi vòng quanh dưới treo quan gánh nhìn lên thưởng thức và hít thật sâu; chúng con không thể cưỡng nổi, cuối cùng con đã quyết cho 2 em và cả con ăn vụng mỗi đứa một miếng thịt. Trưa đến giờ cơm không thấy mẹ lấy thịt ra chia, con hỏi, mẹ nói thịt để mai giỗ bà ngoại, con sợ ma nên con khai ra thật, mẹ đánh con, vừa đánh mẹ vừa khóc. Mờ sáng hôm sau, hình ảnh mẹ chân đất, mặc áo nâu sòng, đi hớt hải, mẹ đội mủng gạo trên đầu đi ngược chợ Bến Quan bán để có tiền mua thịt về nấu kịp giờ giỗ bà ngoại của con. Hình ảnh ấy, người mẹ của con trân quý yêu thương, con sai rồi, mẹ tha lỗi cho con.
Mẹ!
Đến giờ phút này họ có thể chê con nghèo tiền nghèo bạc, nhưng mong đừng ai chê con về lòng hiếu nghĩa sinh thành, tuy con không có sơn hào hải vị, nhưng con có tình thương và sự chân thật; tuy chỉ có những món quà mộc mạc, thức ăn giản dị đậm chất thôn quê mà cha mẹ thích, con của mẹ là thế, mẹ ạ, con già rồi nhưng con vẫn cần có mẹ, cha mất rồi con còn mẹ nữa thôi.Mẹ! Con yêu mẹ nhất trên đời.
Ngày 25/11/2022
Nguyễn Thị Ái
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang