23/11/23 – 02:11
ĐÃ CÓ THỜI TA SUÝT YÊU NHAU
Có một thời ta suýt yêu nhau
Em độc thân còn anh thì vẫn vợ
Hôm ấy mùa thu hình như khó ở
Ly cà phê xen bản nhạc buồn
Có thể ông trời thử thách bảo mưa tuôn
Gã có ô bên kẻ đầu trần băng băng lội phố
Em cười tự nhận mình con ngố
Sao lòng anh lại rưng rưng
Ơn đời đã cho em biết đến điểm dừng
Người đàn bà của anh, những đứa trẻ của anh không hề có lỗi
Lỗi tại em đã không giấu được ánh nhìn bối rối
Khi chạm vào mắt anh
Cảm ơn trời chiều đấy đã thật xanh
Cho em can đảm cất lên lời từ chối
Đã chẳng thể cùng nhau bước về bến cuối
Xốn xang ơi xin khép lại một ngày
Rồi một chiều tóc em bay bay
Gặp lại anh như hai người bạn cũ
Khao đi nhé, khi biết dừng là đủ
Giữa những bộn bề là ký ức trong veo…
Nguyễn Thị Thanh Yến
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang