Đặng Thành Long: Chùm thơ tình 001

04/07/23 – 04:07

Tác giả Đặng Thành Long

 

LỐI VỀ

Người ngồi bên dốc lặng im
Cành cây sáo hót nỗi niềm gần xa
Ngày ấy xếp áo xa nhà
Tóc xanh còn mướt như là cỏ non

Bây giờ tóc đã phủ sương
Miên man sợi nhớ chạnh riêng nỗi buồn
Giọt mồ hôi gót chân mòn
Phố, quê, đèo núi mưa tuôn, nắng hè

Dấn thân rảo bước chân quê
Đường đi lối cũ đam mê ngày nào
Bước chân ngày ấy tự hào
Đêm, ngày vất vả không xao lòng người

Gió, sương… ký ức bùi ngùi
Xin đừng phá bỏ bằng vài lãng quên
Sáng nay lóng lánh nắng lên
Cây xanh, hoa nở không quên lối về…

 

MẸ VÀ KÝ ỨC

Khi con về mùa nắng gần đi xa
Mưa trái mùa trên những chiều xóm cũ
Mẹ chờ con nên không tròn giấc ngủ
Bóng đêm dài trên những lối đi xưa

Con một mình đi dưới những hạt mưa
Bước chân nhỏ luôn nghe hồn chới với
Xuân đi qua, mùa hạ vàng vội tới
Rồi thu về nghe chiếc lá xa cành…

Vòng tay mẹ con trú thật yên lành
Nắng hay mưa mẹ không đành lùi bước
Ngày qua ngày mẹ vẫn luôn xuôi ngược
Đôi vai gầy trĩu nặng gánh gồng xa

Quê hương ơi! Đất mang nặng phù sa
Với ruộng, vườn con làm hoa thơm ngát
Dâng cho đời mọi hạnh phúc bình yên
Như vòng tay của mẹ, thật thiêng liêng!

 

ĐỢI MÃI

Qua tháng năm bao thăng trầm nhớ mãi
Khu vườn tình dệt sợi nhớ, sợi thương
Nơi cửa sổ thấy em ngồi đọc sách
Cách bao xa mà chẳng thể chạm vào

Em e ấp nhìn tôi không chịu nói
Nét mực nhòa ấp ủ mấy vần thơ
Phố chông chênh chờ cơn mưa tạnh hạt
Thắp lửa buồn nỗi nhớ ngày vắng em

Em cứ bảo anh chờ em nơi ấy
Nắng hạ vàng nhung nhớ cánh chim trời
Chờ đợi mãi giữa đôi bờ ảo mộng
Khi em về hoa sẽ nở bên đời

Ta ngồi đợi, đợi chờ bình minh đến
Đợi người về từ ký ức xa xôi
Rượu cứ rót, rót cho tràn chén đắng
Ta cứ say ngất ngưởng mọi buồn, vui

Em có biết anh ngồi đây chờ đợi
Bao tháng ngày chỉ mãi miết ngóng trông
Em ở đâu…, ở đâu hỡi bóng hồng?
Có biết không? Lòng anh đang dậy sóng

Sao quên được những chùm hoa phượng nở
Để tủi hờn cho những cánh hoa rơi
Sao quên được chỉ một lần dang dở
Rồi lại buồn vì những nụ hôn hời.

 

CHỐN CŨ

Muốn ngày nào được trở về chốn cũ
Nhớ chuyện xưa tôi ngắt lá thổi kèn
Bài hát ấy giờ đây không nhớ nổi
Âm điệu nào tôi nhớ chẳng còn quen!

Đêm trăng sáng tôi ngồi đây mơ gió
Giọng hát hò gió cuốn mất đâu rồi
Nằm trong đất mẹ không còn bóng nữa
Con lặng ngồi nhìn chiếc lá vàng rơi!

Bạn bè cũ mỗi người đi một ngả
Kẻ giàu sang đứa nghèo khó chán chường
Gặp lại nhau nhắc chuyện xưa bỡ ngỡ
Chút dại khờ nhớ lại thấy mà thương!

Mới ngày nào… giờ tóc sương điểm bạc
Ngày tháng trôi thân xác cũng già thôi
Hàng phượng vĩ nở hoa giờ cũng khác
Cây bằng lăng tím rực nhắc hè về…

 

MẸ TÔI

Mẹ trầm mình trong bom rơi, đạn bắn
Mẹ gồng lưng gánh chiến tranh trên đôi vai nhỏ bé
Ngày qua ngày tan tác những phận người

Làng quê nghèo bốn mùa hoa trái
Hoa từ bàn tay gầy guộc
Trái từ tháng ngày nhọc nhằn, lầm lũi
Mòn mỏi đợi tin cha

Hết chiến tranh cha về
Thái bình, sung túc, hạnh phúc đong đầy
Lũy tre, bờ ao, giếng nước…
Những con đường trải nắng vàng mơ

Mùa đông, mẹ đội mưa về trên cánh đồng sạ lúa
Trong hương thơm bếp lửa bập bùng
Trên môi mẹ luôn nở nụ cười rạng rỡ

Những ký ức xưa tôi luôn ghi nhớ
Qua tháng ngày kỷ niệm hóa ngọc trai
Dẫu quá khứ đã khép rồi vĩnh viễn
Nhưng lòng tôi vẫn nhớ mãi không quên!

Đặng Thành Long

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: