08/08/23 – 10:08
ĐÊM LẶNG LẼ
Chỉ nỗi nhớ là dài như vô tận
Trăng lẻ loi vương vấn giọt sương tàn
Tiếng đàn bầu ai gãy khúc thở than
Đêm hoang lạnh như bức màn huyền bí
Lời của gió cũng trở nên rầu rĩ
Men ngấm say ta thủ thỉ riêng mình
Giọt lệ buồn hãy giữ lặng làm thinh
Năm canh trắng một bóng hình hiện hữu
Anh cứ tưởng tình yêu là vĩnh cửu
Để giọt sầu ai đến cứu… người ơi?
Những cánh hoa đã khô héo rã rời
Trong mộng mị ta về nơi quá khứ
Men cay đắng được một lần nếm thử
Chút hương tàn còn cố giữ được chăng?
Đêm mình ta cùng với bóng chị Hằng
Thời gian hỡi đừng đóng băng nỗi nhớ
Cuộc tình muộn sau mỗi lần tan vỡ
Ta ước thầm đừng cách trở đôi nơi
Gửi đến em chút tâm sự đôi lời
Đêm lặng lẽ người ơi nào có thấu…?
Quảng Bình, 07/8/2023
Nguyễn Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang