20/11/23 – 12:11
DÒNG SUỐI ĐỤC!
Thuyền độc mộc đưa em về với bản
Sông khuấy nỗi buồn vào dòng hoang vắng
Vực gió níu ngày dài
Rừng heo may hiu hắt…
Em ký thác tuổi mình trên vách núi đá vôi…
Bên dòng suối đục
Em nắm chặt tay tôi
Suối cô lẻ giấu nỗi buồn trong đá
Đêm
Người đàn bà cắm bản
Cởi liếp phong phanh
Ngực dốc
Đời trơn tuột…
Ngày
Chạm ánh mắt trẻ thơ
Ngác ngơ như cỏ dại
Nhớ quay quắt đứa con nhỏ ở nhà thiếu tay mẹ nâng niu
gà gáy canh ba, nửa giường khuya sương lạnh
Suối cô đơn tức tưởi thương mình…
Tuổi xuân qua
Như cây rừng héo rụng
Ngày em xuống núi trở về làng
Chồng đã theo người khác
Chỉ núi thương em
Em lại về với núi
Neo lại bến đời
Mảnh trăng vỡ trên non
Và thơ ơi
mọi sự ngợi ca đều trở thành vô nghĩa
Khi con người quay lưng với nỗi đau của con người!
20/11/2023
Bài thơ tôi viết tặng cô giáo cắm bản sau một chuyến đi từ thiện ở vùng núi cao Nghệ An.
Phạm Thị Phương Thảo
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang