04/09/23 – 10:09
DƯỜNG NHƯ THU LÃNG QUÊN!…
Chút hững hờ rồi dạ thấy ngu ngơ
Sao cứ để thu vật vờ ngoài cửa
Tàn sắc úa lá bàng rơi lần nữa
Nói lời yêu mãi lần lựa thì thào!
Vẫn ngọt ngào đâu đấy thoảng hương cau
Bên lối cũ nhạt nhòa rêu phong phủ
Vườn trầu lá không còn xanh… ủ rũ
Sao mùa thu như muốn phụ ta rồi…
Bởi nụ cười ai nở hé trên môi
Thoáng chạm nhẹ tim bồi hồi thức giấc
Sương lắng đọng buồn vương bay lất phất
Ôm cõi lòng như lạc mất tình yêu!
Vùng trời yêu hạnh phúc của một chiều
Thu thuở ấy với bao điều mộng tưởng
Em là gió cuốn mây về một hướng
Anh là mây chiều vương vấn giăng sầu!
Lại hững hờ rồi thao thức canh thâu
Tình lẻ bóng ở hai đầu nỗi nhớ
Yêu là chết trong lòng không hơi thở
Xin được yêu tim cởi mở tâm hồn!
Thu không tàn bịn rịn tím hoàng hôn
Vàng xác lá rơi đầu thôn xào xạc
Thu lịm chết vị ái đừng phai nhạt
Tím chung tình mãi ngào ngạt hương yêu!…
Thy Nhân
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang