09/01/24 – 02:01
EM NHƯ LÀN MÂY TRẮNG
Gió đưa mây lang thang đi nuôn ngả
Anh đưa em đi cả khắp thế gian
Gió nhẹ nâng những chiếc lá thu vàng
Anh nhẹ nhàng đưa em vào lối nhỏ!
Em cười nói anh như là ngọn gió
Còn em là chiếc lá nhỏ mong manh
Anh muốn bay lên tận trời xanh
Để em thành một làn mây trắng!
Ôi tình yêu bao nhiêu điều sâu lặng
Luôn mang nặng một nỗi nhớ trong ta
Thật hạnh phúc khi sống chung một nhà
Và đau khổ khi rời xa mãi mãi!
Sài Gòn, 09/01/2024
Phan Ngọc
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang