Mẹ già – Thơ Lưu Giang

05/12/23 – 08:12

Tác giả Lưu Giang

 

MẸ GIÀ…

Mẹ tôi nay đã già rồi…
Lưng còng, tóc đã nhốm màu muối tiêu…
Mẹ tôi giờ tuổi về chiều…
Nhớ thương lại khoảng thương yêu hôm nào…

Mẹ nay gần chín chục rồi…
Lẫn quên như trẻ ăn ngồi phải canh
Mẹ tôi nhớ lại ngày xuân…
Nhớ ngôi nhà cũ, nhớ mình ngày xưa…

Đêm đêm nhớ lũ trẻ thơ…
Kêu con cho bú, đến giờ cho ăn
Nhớ con Ngợi, nhớ Mỹ Nhân
Tìm thằng Tai, kêu thằng Nhờ ở đâu…!!?

Tuổi già giờ giống trẻ thơ…
Nhớ quên chẳng rõ, tuổi tên của mình
Gặp ai cũng rất chân tình
Ăn cơm chưa để bà đi nấu liền

Con, cháu đến chẳng nhớ tên…
Nhắc qua ký ức xem chừng lại quen
Mấy phút sau lại quên liền
Lập đi lập lại xui hên rõ ràng…

Họ hàng giờ chỉ còn bà
Bóng cây đại thụ của dòng họ Lưu
Chấp tay khấn váy, nguyện cầu
An khang tuổi thọ, sống lâu như trời

Mây ngàn đỉnh núi xa khơi
Mẹ em như thể mẹ tôi đó mà…
Hiếu là phước đức ngàn đời
Gieo nhân giặt quả, khắc ghi trong lòng

Đi rồi tôi vẫn hoài mong
Chúc cô sức khỏe, sống lâu trên đời
Hoa vàng chao cánh hiên ngoài
Nhìn cô nhớ mẹ một đời thương con.

04/12/2023

Lưu Giang

Mẹ của tác giả

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: