Hoàng Anh Dũng – T015: Bình chọn Tác giả & Tác phẩm tiêu biểu 2021 – 2023

14/09/23 – 03:09

Thí sinh Hoàng Anh Dũng – Mã số T015

 

GIỌT THU

Thu sang thả giọt vàng rơi
Loang trong sắc lá, gọi mời heo may
Lả lơi ngọn gió đầu ngày
Vuốt ve hồn cúc hoang say mộng vàng

Mưa sầu để giọt lang thang
Bơ vơ giọt tủi, lỡ làng giọt thương
Giọt ngâu rả rích canh trường
Hoen mờ mắt biếc, vấn vương giọt nào?

Bên thềm, giọt nắng nghiêng chao
Xuyên qua ký ức chiếu vào rêu phong
Tan ra giọt đắng nao lòng
Thấm vào trăm nhớ ngàn mong một thời

Giọt ngà mí mắt ai khơi?
Nhòa theo chiếc lá Thu vời vợi bay
Sương đêm nán lại chờ ngày
Bâng khuâng phản chiếu bóng mây cuối ngàn

Giọt tình đọng mãi chưa tan
Long lanh quyến rũ muôn vàn giọt Thu
Giọt lăn theo dốc sương mù
Khuất miền hoang vắng, lời ru ngả vàng.

 

PHƯỢNG ƠI…! HẠ VẪN CHỜ

Em biết không?… hôm nay hạ ghé nhà
Rủ anh đến… chốn sân ga ngày cũ
Nơi tiễn em… một chiều mưa bụi phủ
Buổi hạ buồn… vần vũ bủa giăng mây…

Em biết không?… chiều nay hạ về đây
Dìu anh qua… lối xưa đầy bóng phượng
Nơi cùng em… đan tay về chung hướng
Ngày hạ mơ… vui sướng gọi chiều vàng…

Anh nhói lòng… ngay lúc hạ vừa sang
Đưa anh ra… gốc bằng lăng thuở trước
Nơi tặng em… nhành hoa vừa hái được
Hạ thì thầm… câu nguyện ước chung đôi

Hạ hỏi anh… ngày xưa ấy đâu rồi?
Sao lại để… thời gian trôi hờ hững?
Lời hẹn xưa… có bằng lăng làm chứng
Hoa vẫn tươi… lơ lửng… tím trên đầu

Hạ hỏi rằng… giờ phượng ở nơi đâu?
Sao vang vọng tiếng ve sầu nức nở?
Sao anh tặng chùm hoa mang sắc nhớ?
Để phượng xưa rực rỡ chốn xa mờ

Hạ thẫn thờ buông giọt nắng bâng quơ
Mỗi mùa sang hạ vẫn chờ phượng thắm
Phượng của anh ở phương nào xa thẳm?
Vẫn tươi hồng hay đậm sắc bằng lăng?.

 

THÁNG TÁM CỦA RIÊNG EM

Mây của trời còn gió của không gian
Thu huyền ảo của muôn ngàn nỗi nhớ
Anh của em… hay của miền dang dở?
Tháng Tám về rồi… anh ở phương nao?

Thu đã sang cùng tiếng gió thì thào
Mây lãng đãng trên tầng cao đợi gió
Thu quanh em mà hồn thu vàng võ
Em nguyện chờ… để ngỏ lối thu xưa

Mây của trời sao gió cứ đong đưa?
Trời bất lực chỉ tuôn mưa buồn bã
Thu hồn nhiên rắc vàng trên sắc lá
Vội úa tàn… tháng Tám ngả nghiêng rơi

Anh của em… hay của chốn xa vời?
Mà không nhớ… một thời thu trải lụa
Lối cỏ mềm… bước chân vui nhảy múa
Thu mỉm cười… tháng Tám của đôi ta

Tháng Tám về… anh vẫn ở phương xa
Lối cỏ hoang… gót ngà lê bước chậm
Không có anh… sắc vàng loang sắc xám
Thu ngậm ngùi… tháng Tám của riêng em.

 

BÊN KHUNG CỬA

Em ngồi lặng… thả hồn bên khung cửa
Nửa thẫn thờ… còn lại nửa đi hoang
Phía ngoài kia… nhịp sống vẫn rộn ràng
Chỉ trong em… dở dang niềm ước vọng

Em nhớ lắm… một thời yêu cháy bỏng
Người cho em… say hoa mộng đầu đời
Em hồn nhiên… theo tình ái rong chơi
Hạnh phúc tỏa… rạng ngời lên ánh mắt

Một chiều thu… nắng ngả vàng hiu hắt
Tiễn người đi… khóe mắt giọt long lanh
Người dặn dò… hãy gắng đợi chờ anh
Em nào biết… tình hóa thành kỷ niệm

Mỗi thu sang… mỗi lần em trải nghiệm
Nỗi chơi vơi… xâm chiếm mảnh hồn côi
Người đã quên… mua tấm vé khứ hồi
Em cũng quên… tháng ngày trôi lơ đãng

Ngoài khung cửa… vẫn tràn trề ánh sáng
Trong hồn em… chạng vạng cứ miên man
Nước mắt rơi… sau mỗi độ thu tàn
Ai đếm được… thời gian bên khung cửa?

 

ĐÁP ÁN NÀNG THƠ

Ta nào biết sớm đầu thu gió nhẹ
Hạ cùng em… lặng lẽ bỏ ta đi
Nàng thơ ơi ta sơ suất điều gì?
Mà em nỡ… ra đi không về lại?

Cũng như ta… thơ muôn đời vụng dại
Gởi lòng rồi… mong ngóng mãi hồi âm
Đã bao đêm… tiếng vọng vẫn âm thầm
Ta hát mãi… khúc lặng câm chờ đợi

Em vừa đây bỗng vụt xa diệu vợi
Khiến hồn thơ chới với ghép sai vần
Bước phong trần đi lạc lối phong vân
Cho thực tại chìm dần vào mộng ảo

Nàng thơ hỡi!… em đã là giám khảo
Đọc tim ta rồi thông báo tim sai
Em không về ta biết ngóng trông ai
Cho đáp án để miệt mài chỉnh sửa

Đêm day dứt mưa rơi ngoài song cửa
Thơ dập dồn theo giọt cứa tim đau
Ta mơ hồ nghe thấu giữa trời ngâu
Tiếng Chức Nữ vọng trên cầu Ô Thước

Em nỡ rủ yêu thương cùng cất bước
Thơ dìu ta bay xuôi ngược kiếm tìm
Cứ âm thầm theo vết nhói trong tim
Theo đến lúc lặng im vang tiếng gọi

Em phương nào? Hãy về trong bóng tối
Khi thời gian làm nhức nhối không gian
Cho ta khơi dòng thương nhớ ngập tràn
Tưới cho bớt khô khan lòng suối cạn

Nàng thơ hỡi!… em đừng treo đáp án
Của lòng ta trên mảnh ván Ô Kiều
Để hồn thơ đừng đảo bút liêu xiêu
Xoa nỗi nhớ mỗi chiều mưa tháng Bảy.

Hoàng Anh Dũng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: