01/07/23 – 03:07
NỖI NHỚ THÁNG BA!
Em nghiêng chiếc nón tháng Ba
Hứng hoa gạo rụng chiều tà rớt rơi
Em nghiêng chiếc nón lưng trời
Hứng hoa gạo rụng cho đời thảnh thơi!
Tháng Ba hoa gạo rạng ngời
Màu hoa đỏ rực khắp nơi vẫy chào
Vườn xưa gió khẽ rì rào
Hương thơm lan tỏa dạt dào mênh mông
Tháng Ba anh có về không?
Em mang nỗi nhớ, ngày trông đêm chờ
Màu hoa quê thắm se tơ
Anh về bên ấy hững hờ duyên em!
ĐÊM ĐÔNG KHÔNG TRĂNG
Đêm đông trăng sáng đâu còn
Trăng buồn lai láng mỏi mòn đông ơi!
Tội gì trăng rọi muôn nơi
Tình trăng mơ mộng vợi vời trên cao
Đông về sao nở cồn cào
Đêm trăng bán vội tuôn trào lệ rơi
Trăng lơ lửng bốn phương trời
Trăng hờ hửng áng mây trôi muôn đời
Người yêu nhung nhớ bồi hồi
Màn đêm buông xuống đứng ngồi sao yên
Đêm không trăng thiếu liên miên
Tình không lãng mạn triền miên cõi lòng
U hoài thấp thỏm chờ mong
Trăng sầu lệ đẫm mưa ròng rả rơi
Mùa trăng buồn bả chơi vơi
Chờ cho nắng ấm trăng thời thanh tao
Mây xanh gió mát dạt dào
Tình trăng soi bóng thuở nào lung linh.
HUẾ THƯƠNG
Nắng lên từ phía chân trời
Em về với Huế một thời Huế thương
Tìm trong màu nắng chút hương
Tìm trong màu gió vấn vương câu hò
Tìm màu tim tím ước mơ
Bến Văn Lâu nhớ ai chờ đợi ai
Em về với Huế chiều nay
Sông hương núi Ngự mây bay lưng trời
Cố đô vàng nhẹ nắng rơi
Tiếng chuông Thiên Mụ dậy khơi lòng người!
Sông Hương nước quyện mây trời
Giọng hò xứ Huế điệu rơi ngọt ngào
Mà sao lòng lại cồn cào
Như hoa thiếu nắng nghẹn ngào giọt rơi
Gởi hồn theo gió bồi hồi
Người xưa xa Huế lâu rồi Huế ơi!
CHIỀU BIỂN
Chân em bước thênh thang bờ cát trắng
Anh ở đâu em nhắn gởi đôi lời
Em muốn anh là con sóng trùng khơi
Còn em biển cả ngút ngời tình anh
Sóng ơi! Đêm trăng thanh gió mát
Biển mong chờ sóng hát bản tình ca
Sóng ra khơi đậm đà lòng thương nhớ
Biển khát khao mong đợi lở nhịp đàn
Giờ đây gió mát dịu dàng sóng ơi!
Dù sóng ở muôn nơi xa thăm thẳm
Cũng mau về tình đắm thắm môi yêu
Mênh mông biển mỗi chiều nghe sóng vỗ
Sóng dâng tràn nên biển hóa thành thơ
Biển ôm sóng vào lòng như muôn thuở
Kiếp trùng dương biển sóng mãi thành đôi!
ANH ĐI RỒI
Anh đi rồi một mình em ở lại
Chốn phương này em biết phải làm sao
Ngày bên anh nắng bao màu nhung nhớ
Xa anh rồi màu nắng gió nhạt phai
Anh đi rồi em biết phải làm sao
Trời trở dông gió vun vút ào ào
Hồn se lạnh trăng sao càng hiu quạnh
Ngày bên anh biển xanh càng thắm thiết
Sóng vỗ về da diết bờ cát yêu
Anh đi rồi gió chiều ai ru ngủ
Cơn mưa về ủ rủ mái nhà xưa
Anh đi rồi em biết phải làm sao
Anh đi rồi em khóc biết là bao.
NHỚ…!
Anh đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ anh
Anh đi quên cả đêm lành
Quên hình với bóng trăng thanh rạng ngời
Em về gom sợi gió rơi
Cuối chân trời xót chơi vơi nỗi lòng
Anh đi quên cả dòng sông
Chiều chiều ra đứng ngóng trông anh về
Anh đi biền biệt sơn khê
Trùng trùng điệp điệp bốn bề nhớ thương
Hoàng hôn mây tím vấn vương
Đêm rơi hiu quạnh mắt hường khoé cay!
Két Vũ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang