20/09/23 – 10:09
LẠI TỰ TÌNH
Em bảo rằng em không còn buồn nữa
Khi tháng Chín về trời đổ nhiều mưa
Xua nắng đi mà có lạ gì chưa
Hay lạnh lẽo như rừng lau trắng xóa
Em không buồn khi tim mình băng giá
Lạc mất nhau dù trong cả giấc mơ
Tay trong tay ấm áp chẳng đợi chờ
Vẫn hờn dỗi hôm nao mình lầm lỗi
Em bảo không buồn, cũng không tiếc nuối
Không đớn đau khi dòng thác nhạt tình
Cũng chẳng buồn khi không có dòng tin
Sự chờ đợi như nhìn trăng không tỏ
Đợi nắng lên phủ đồi cao sáng tỏa
Vuốt ve mềm tà áo lụa tung bay
Nhẹ nhàng thôi nhìn giọt cafe đầy
Nghe tí tách mà cay cay tình ảo.
Mình sẽ không buồn sẽ không để đớn đau
Ngăn dòng thác nhạt tình đêm mưa bão
Cũng sẽ không buồn khi dòng tin ngắt quãng
Bởi đợi chờ là hạnh phúc trăng sao
Nắng đã lên rồi nắng phủ nóng đồi cao
Nắng ve vuốt ngọt ngào tươi sắc áo
Pha vị đắng cho cafe đi nhé
Dù ngoài kia nắng có đổi thay màu.
Phạm Thi
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang