Lê Xuân Thỏa – V068: Bình chọn Tác giả & Tác phẩm tiêu biểu 2021 – 2023

28/10/23 – 10:10

Thí sinh Lê Xuân Thỏa – Mã số V068

 

TIẾNG LÒNG XAO ĐỘNG

                                                                      Trầm lắng…

         Tiếng chuông ngân, chiều đang vào đêm… nghe rơi chầm chậm. Thời gian đang chuyển dần, không gian mang một màu xám. Ngoài kia, phía xa của cánh đồng, chỉ còn một vài tia nắng hiếm hoi cố vươn lên như muốn níu kéo lại bóng ngày. Đường vào thôn – u tịch. Một vài tiếng côn trùng rên rỉ như rót vào thinh không cái lắng của chiều. Chỉ có ở đầu làng, vài tiếng cười của các cô thôn nữ gánh lúa về thôn, vang lên như tiếng khánh ngọc.

           Trước cảnh vật nầy, Dung cảm thấy rùng mình. Nàng đi đi lại lại, và rồi… cuối cùng lại ngồi xuống trước hiên nhà, nhìn vào khoảng không trước mặt.

            Dung ngồi đây không biết bao nhiêu là lần, bao nhiêu là tháng. Cũng cảnh vật nầy đây sao giờ nầy lại ảm đạm lòng Dung?. Hiện tại, chiếc thiệp hồng báo tin còn đó, và chỉ còn bảy ngày nữa là đám cưới của “Lê Hoài Luân” đẹp duyên cùng “Tôn Nữ Lệ Châu” hôn lễ cử hành tại Đà Nẵng đã thành sự thật!! Một sự thật bất ngờ làm ray rức lòng Dung… Kỷ niệm ngày nào đi học giờ nầy lại ập đến, Dung cảm thấy xốn xang “ai đưa đò tình, buộc vào bến lỡ?” Để rồi giờ đây đội nghìn cơn mưa vẫn không nhòa kỷ niệm… Dung thiếp đi trong vòng tay của mình.

        Vào một buổi chiều cuối mùa thu, má Dung dẫn vào phòng học của Dung một anh chàng thanh niên gầy gò có nước da bồ quân rám nắng. Khi bước vào phòng má Dung đã nói:

– Dung con! Kể từ nay, má giới thiệu với con có anh Luân kèm cho con học. Năm này, thi tốt nghiệp THCS mà mầy lại học yếu toán lẫn văn, má lo lắm. Hôm nay, có anh Luân, má gởi cho ảnh đó. Anh là học sinh giỏi lớp 12 đó. Tội nghiệp, học giỏi mà nhà lại nghèo…” Rồi bà quay lại Luân: “Anh giúp tôi, nó không học, anh cứ đánh… cái xác lớn ngồng ngồng thế kia mà học yếu tợn! Còn cái nghịch thì thôi khỏi chê, con cái gì mà lạ!”.

        Luân mỉm cười và cuối xuống. Lúc đó, Dung cảm thấy khó chịu, nguýt dài Luân, và Dung thầm nghĩ: “ta mà không chọc quê ông nội nầy thì thôi đó… người đâu mà vô duyên lạ”.

        Thế là từ đấy Luân bắt đầu kèm cho Dung học. Trong thời gian dạy thêm cho Dung, Luân khổ không ít. Một cô bé ngỗ nghịch, nhõng nhẽo, thích chọc phá hơn là học. Trong cặp lúc nào cũng ô mai, quà vặt. Song, Luân vẫn lấy tư cách người anh khuyên dần.

         Những ngày nghỉ học, Luân thường dẫn Dung đi chơi, tham quan những cảnh đẹp, nhất là những vùng nông thôn có rừng dừa cao vút, những cảnh biển với tiếng rì rầm của sóng. Lúc rỗi rảnh, Luân lại kể về mình – về hoàn cảnh nghèo của gia đình anh khiến anh phải đi kèm để kiếm tiền đi học… Lúc ấy, đôi mắt anh nhìn xa xăm buồn rười rượi. Dung cảm thấy lòng mình xốn xang thương cảm.

          Dung nhận thức được việc học, theo thời gian, Dung đã tốt nghiệp cấp 2 và vào trường PTTH. Và cũng theo thời gian, Luân đã tốt nghiệp cấp 3 và vào học năm thứ nhất của trường Đại học bách khoa.

          Mặc dù xa Dung song Luân vẫn nhắc nhở Dung trong việc học hành. Từ niềm cảm mến thật sự, tình yêu của Dung bắt đầu nhen lên từ đó.

          Theo thời gian, Dung âm thầm chờ đợi… Theo thời gian, Luân vẫn kiên trì học tập và vẫn theo dõi sự học của Dung… Song tình yêu đơn phương của Dung cứ dày vò lòng nàng, những dòng nhật ký đã ghi lại nỗi lòng qua những ngày xa vắng.!!

         Thế rồi…

         Một buổi chiều vào cuối tháng Chạp, Luân bắt gặp những dòng nhật ký của Dung và những bức thư không gởi. Luân – Dung nhìn nhau không nói. Bên ngoài, trời bắt đầu lại đổ mưa. Những cơn mưa cuối mùa dai dẳng không dứt.

– Dung ạ! Anh rất thương em! Song cuộc sống hiện tại không cho phép chúng ta yêu nhau. Em cũng như anh, chúng ta còn đi học, còn đang làm khổ cho gia đình. Hiện tại anh đang xem Dung như người em, không khéo má sẽ nghĩ gì về anh? Dung nghĩ thế nào?.

         Bằng đôi mắt u buồn nhìn Luân, Dung nói:

        – Anh Luân! Dung vẫn biết điều đó, nhưng không hiểu vì sao theo thời gian cái gì đó trong em cứ giãn nở… em muốn quên để an tâm học tập, em muốn xóa nhòa tất cả để khỏi làm bận rộn lòng anh. Song… ngược lại, em muốn quên mà lòng lại cố nhớ. Em không muốn “cô bé tinh nghịch” của ngày nào làm cản trở anh, nhất là giai đoạn nầy anh đang ôn thi để bước vào năm thứ hai. Nhưng…! Tiếng Dung nghẹn lại… Vài cơn gió thoáng qua đang hắt vào khung cửa những giọt mưa cắt ngang dòng suy nghĩ của Dung. Dung rùng mình nhìn vào làn mưa trắng… Vài chiếc lá rụng bay lác đác trong mưa, mỗi chiếc lá thoáng bay mang một hình hài của sự biệt ly… 

       – Dung! Em đừng buồn nữa. Thật sự mà nói là anh rất quý em! Anh sợ một ngày nào đó rồi anh sẽ mất Dung, và rồi không còn ai là người hờn dỗi để anh phải vổ về, khuyên nhủ… Nhưng Dung ạ! Điều kiện của chúng ta còn có những cái lớn hơn, cái chân trời mà chúng ta đang đuổi bắt. Hơn nữa, hoàn cảnh của gia đình anh, điều kiện của anh, trong cuộc sống đời thường em có chịu nổi không? Hạnh phúc sao mà nó còn ngoài tầm tay quá hả em? Chúng ta không thể nhìn hạnh phúc và tình yêu là sự bốc đồng được. Anh khuyên em hãy cố gắng học tập và anh cũng thế. Mai sau ở hai chúng ta có một hướng đi đảm bảo cuộc sống cho mình thì tình yêu càng đẹp phải không em?

         Dung ngước nhìn Luân, mắt nhòa lệ nửa như thầm trách, nửa như cảm thông.

         Thế là tình yêu của họ bắt đầu giãn nở. Tuy không sống động như bao cặp trai gái khác, song theo thời gian nó nồng cháy, âm thầm. Dung luôn thêu dệt cho mình một khung trời đẹp, Luân cố gắng bước tiếp con đường của mình đang theo

đuổi.

          Thời gian…

          Thời gian vẫn theo dòng đời tiếp nối, trong cuộc đời của mỗi người cũng lắm bước gian truân. Tình yêu của họ nó không bằng phẳng như mặt nước hồ thu. Dung chờ đợi và Dung mong muốn những gì khổ đau đừng đến… Thế nhưng! Cũng vào một buổi chiều được tin Luân đi vào bộ đội, Dung thấy lòng nhói lên những niềm đau. Biết rằng đi vào quân ngũ là thi hành nghĩa vụ của người trai đối với Tổ quốc. Song, Dung hình như thấy mình nhận những gì cô đơn trống vắng. Luân thì xa xăm lớn lao quá! Còn Dung thì sao mà nhỏ bé ghê đi! Lần cuối cùng, khi đưa tiễn, Dung đã thỏ thẻ cùng Luân:

– Luân! Hôm nay là mấy dương rồi anh? Gặp nhau lần nầy em nghĩ rằng là một ngày sắp cuối cùng em sẽ xa anh muôn vạn trùng dương rồi đó… Em mỉm cười khi vẫn nghĩ rằng anh thường hay chê cái tính thích nghĩ viễn vông của em, nhưng mặc kệ, lúc nào em cũng thích nói, nói dài dòng chẳng đâu vào đâu cả để anh nghĩ khổ thân cho biết. Lần này là lần anh thực sự chuẩn bị cho cái đi, chưa hẹn nỗi ngày về… ngày ấy còn xa xôi quá, em chưa tưởng được, chỉ biết rằng hiện nay có một sức mạnh nào đó buộc em phải rời xa cái hình ảnh thân thương mà bấy lâu nay em hoài níu giữ… Ngày mai, chắc anh không tưởng tượng được rồi cuộc đời em nó sẽ như thế nào! Ban đêm, đứng ở bao lơn nhìn lên bầu trời đêm lạnh ngắt, ngắm những chấm sao đổi ngôi, em mơ màng và cuộc đời mình chắc sẽ có những gì đau buồn đây. Ngày mai, chắc rằng năm tháng sẽ kéo dài lắm, em nghĩ rằng một chuyến đi xa có thể lấy lại sự thanh thản trong tâm hồn không? Và em chờ đợi… em hy vọng rằng trời ngày mai sẽ ấm lại, đời đã quyết định hướng đi, đối với em chưa lần nào anh nói tiếng yêu, có lẽ rồi nó cũng đơn phương thôi… nhưng em không biết làm sao cả, những ngày hôm nay đi bên anh là đặc ân cho cả chuỗi đời còn lại của em, đường đời muôn vạn nẻo, em đã chọn một hướng, dù mang theo bao nỗi đau thương nhưng em sẽ vui vẻ dấn bước. Em mong rằng một lúc nào đó, anh còn nghĩ về “cô học trò” tinh nghịch ngày xưa thì hãy dành cho một nụ cười tươi và gởi thư về em anh nhé!

             Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng, đau xót vô vàn…  

             Tiếng còi của sân ga thét lên từng hồi báo hiệu sắp đến giờ chuyển bánh. Thế là hết, hình ảnh thân thương của ngày nào đã tạm biệt nàng. Ngày xưa, khi còn bé thơ, Dung cũng thường đến sân ga để xem tiễn biệt. Mỗi một cuộc tiễn đưa nào cũng mang dấu ấn biệt ly. Song lần nầy, chính Dung là người đưa tiễn, nàng cảm thấy nhói lên trong tim một niềm đau!! Tiếng còi tàu một lần nữa lại vang lên và mọi chàng trai lên tàu. Luân đưa tay vẩy vẩy chào mọi người thân trong đó có Dung. Dung không khóc nhưng sao lại trào nước mắt… nàng nhìn con tàu chuyển bánh mà ruột quặn đau… Dung lửng thững bước về phía cuối ga như tránh đi nỗi buồn lan tỏa. Ai đó trong đám người đưa tiễn vô tình nói hộ lòng Dung:

             “Rồi mai lìa tổ sẽ về đâu

               Em sợ hoàng hôn nắng nhạt màu

               Kỷ niệm vui buồn xin giữ nhé

               Tìm trong thương nhớ bóng hình nhau!” 

         Thời gian vẫn êm đềm trôi đi… Thế là đã sáu năm, Dung đã trở thành một cô giáo. Dung đã đem tình thương của mình cho đàn em. Nàng ra sức dạy thật tốt nhằm quên đi những kỷ niệm đau buồn mà nàng đã tôn thờ, níu giữ. Bởi vì, nàng vẫn biết rằng Luân luôn xem nàng như một đứa em. Mặc dù, Luân luôn dành cho nàng những tình cảm sở hữu của một người anh. Luân luôn nghĩ: nếu đến tương lai với Dung sẽ làm cho nàng khổ, rồi trong cuộc sống ấy, hạnh phúc có đảm bảo lâu bền chăng!!? – “Luân ơi! Sao anh nỡ phụ lòng em thế hả Luân?” – Dung buồn và mong thời gian qua nhanh nhằm xoa dịu vết thương lòng loang lở… và nàng cũng mong ai đừng nhắc đến kỷ niệm xưa. 

          Nhưng!! Hôm nay sự thật đã bày ra đó: “Trung úy Lê Hoài Luân đẹp duyên cùng Tôn Nữ Lệ Châu… hôn lễ sẽ cử hành lúc…” 

          Lòng Dung bắt đầu nổi sóng. Ngoài trời, từng tia chớp đang cho một cơn mưa lớn đầu mùa. 

           Mưa…

          Mưa dầm dề… mưa rả rích…

          Mưa tới tấp… mưa tả tơi… mưa từ huyền thoại mưa ra… mưa từ ngàn xưa mưa tới… tiếng mưa nghe tí tách, giọt mưa nghe u hoài… chiều nay, lòng Dung cũng đang đẩm mưa rơi! Chẳng biết bao nhiêu lần Dung ngồi đếm tiếng mưa, buồn đến thế thì thôi! Dung nhớ về ngày xưa ấy…! Dung gặp chàng trong một đêm mưa… Ngoài trời mưa lất phất, tiếng mưa nghe u buồn… Dung nói với chàng chuyện một chiều mưa. Câu chuyện tại nhà Dung ấy mà! Thế rồi cuộc đời Dung bắt đầu mưa! Khổ đau liên tục. Những lần giận hờn đều cảnh mưa rơi… sao cuộc tình Dung lại lắm mưa bay?

           Bây giờ, mưa ngoài trời, mưa trong lòng Dung! Mưa nhớ nhung lo lắng ngày mai, mưa đắng cay sầu hận. Thế rồi, chẳng biết làm gì cho vơi bớt tiếng lòng và sự thật, Dung bắt đầu chia sẽ nỗi lòng trên trang nhật ký…

“Em lại viết cho anh, vì biết rằng em đang vĩnh biệt một cuộc tình, một kỷ niệm ngày nào mà em không thể tìm lại được… Quên mất rồi hả anh? Ngày tháng nhanh thật nhanh – mới ngày nào… em là một cô bé nghịch ngợm, được anh kèm dạy, đến bây giờ phải gánh chịu nỗi đau? Hạnh phúc ngắn ngủi thân thương đã kết thúc rồi hả anh? Em mong vọng đợi chờ, nhưng người yêu của mình đã mất nốt rồi ư? Hạnh phúc là gì hả anh? Ở đâu là nơi nó đến? Cảm thấy buồn nhiều… vì có ai yêu mà không thấy mình bất hạnh nhất trên đời này đâu? Nghĩ cũng đáng cho em Luân nhỉ? Ngày mai, và trở về sau, có bao giờ em gặp anh không? Em không hy vọng có, em gởi lại cho anh với tất cả ý tình ngày đó… cố gắng giữ vẹn toàn anh nhé! Hôm nay, rồi đã qua đi một thời gian ngắn ngủi thân thương. Thời gian vô tình trôi đi mang theo của em một mớ tình cảm về hạnh phúc ngắn ngủi của một thời… Ngày mai, anh sang ngang về hạnh phúc, có bao giờ em được vỗ về nữa không? Điều đó chắc mơ hồ Luân nhỉ? Rồi có bao giờ anh còn nhắc và nhớ đến Dung không? Hay là vĩnh viễn trôi theo dòng đời để rồi không lúc nào anh tìm thấy dù chỉ trong một chớp nhoáng rồi thôi? Làm sao không khỏi bùi ngùi khi nghĩ đến đó Luân nhỉ? Vì vậy, có lẽ từ nay em muốn sống thầm lặng để nguyện cầu và hướng ngưỡng về cõi hư vô… Nói thế, song cuộc đời còn dài, tương lai của học sinh đang nghĩ đến em, em sẽ cố gắng vui vẻ để làm tròn trách nhiệm làm người, làm một cô giáo, Luân có nghĩ như Dung không nhỉ? Hôm nay, em không ân hận, vì đời là thế! Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng chia ly… “trong gặp gỡ có mầm ly biệt” mà! Bây giờ ngồi nghĩ lại, mới đó mà đã mấy năm rồi… Tình yêu của em dành cho anh có chân phương không? Điều đó em đã nghĩ! Còn hôm nay có phải em sắp xa hẳn anh rồi không? Buồn thật nhiều nhưng em không hề ân hận về tình cảm đã chết với anh – một mối tình tinh khôi và trong trắng chân thành. Một mối tình mà sức mạnh nồng cháy mê say của loài người trong đó có em… Mọi thứ quan niệm đúng đắn, đạo đức đều được cả hai người đồng tình mang đến cho nhau để mà nhen nhúm, giữ gìn. Nhưng, đâu còn nữa, thật sự đã hết, đã qua đi một thời được nuông chiều, được yêu và được sống, đã vẹn dày hơn cái nghĩa đắng cay khi phải làm một kẻ lạc loài không mục đích. Ai đào bới trong thời gian để tìm lại được tuổi đời của mình không anh? Hãy giữ cho nhau những kỷ niệm tốt đẹp nhất. Ngày hôm nay, khi nhận được thiệp hồng báo tin là em thật sự đã mất anh rồi đó! Còn đâu để buồn, để nhớ, để hờn giận đủ mọi chuyện như xưa nay. Từ cảm mến đến cái yêu anh, em thấy rằng nó như bọt nước trong mưa, cuối cùng chẳng còn gì cả. Vâng!! Em đã biết đầy đủ nhưng trong anh vẫn còn có cái gì đó mà em không quên được… Thôi cố gắng lãng quên anh nhé! Cố gắng lãng quên mới thấy lòng mình thỏa mãn với đời, với những gì trong tương lai rôm rả.

           Ngày mai, em đã mất anh, em sẽ mang vào đời tất cả những giọt đắng của thời gian – Một đoạn đường đời còn lại luôn luôn có vạn nỗi sầu lắng đọng. Luân ơi! Có bao giờ ta tìm lại được thời gian”.

           Bằng đôi bàn chân lảo đão, Dung đi tìm khăn ướt lau khô đôi dòng lệ đã bao lần khóc cho cuộc tình… Ngoài kia, trời đã tạnh mưa từ khi nào, những mảng trời xanh thấp thoáng… Xa xa, tiếng hát của học trò đang lôi Dung về với thực tại…

Lê Xuân Thỏa

 

  1. Lê Xuân Thỏa
    Bút danh: Lê Thỏa
  2. Sinh ngày 12/6/1954
  3. Nghề nghiệp: Giáo viên về hưu
  4. Địa chỉ thường trú: Quảng Nam
    Cam kết: Tác phẩm tham gia bình chọn thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm trước Pháp luật và quy định của Ban Tổ chức cuộc thi nếu có tranh chấp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: