22/11/23 – 09:11
LÊN ĐỈNH FANSIPAN
Ngắm Hoàng Liên Sơn bao la
Nơi đây có một nóc nhà Đông Dương
Một công trình rất phi thường
Con người xây dựng là đường cáp treo
Cáp treo băng núi băng đèo
Vô cùng hiện đại vèo vèo đi lên
Ngồi cabin cáp thật êm
Ngắm nhìn phong cảnh mà thêm yêu đời
Núi cao rừng thẳm dưới trời
Đi lên tít tắp, núi vời vợi sương
Bản làng thấp thoáng trên nương
Bao nhiêu du khách lên đường đến đây
Gương mặt ai cũng ngất ngây
Trong lòng ai cũng đong đầy niềm vui
Đi lên đỉnh núi sương vùi
Cáp treo khi xuống cùng tôi bước nào
Sáu ba chín bậc còn cao
Leo lên ta sẽ chạm vào đỉnh nha
Đó là chính nóc ngôi nhà
Ta ôm cột mốc sao mà dễ thương
Đỉnh cao cao nhất Đông Dương
Hơn ba nghìn mét (3143m) tỏ tường Việt Nam
Vòng cung Núi ấp giang san
Đồng bằng châu thổ Nước Nam sáng ngời
Núi cao vươn tới mặt trời
Thần Sông Thần Núi đời đời dõi trông
Phù hộ dòng giống Tiên Rồng
Trai hùng gái đảm lòng không chút tà
Cuộc đời đẹp tựa bài ca
Dựng xây Đất Nước nở hoa muôn đời!
Xuống thôi các bạn tôi ơi
Khi về nhớ mãi những lời Nước Non.!
MỘT SỐ HÌNH ẢNH HOẠT ĐỘNG CỦA TÁC GIẢ:
Vũ Ngọc Chiến
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang