Mẹ – Thơ Hoàng Quốc Quang

06/09/23 – 02:09

Tác giả Hoàng Quốc Quang

 

MẸ

Đã lâu rồi… con chẳng về bên mẹ
Giờ nhớ ra…tóc mẹ đã điểm sương
Con cứ mải… bon chen với đời thường
Để thời gian… hằn sâu trong mắt mẹ.

Con cứ mãi… thấy mình còn nhỏ bé
Được mẹ nâng niu… lo lắng mọi bề
Những lúc đau… con nũng nịu nhiêu Khê
Đâu có biết… nhiều đêm mẹ thầm khóc.

Con đâu biết… mọi gian nan khó nhọc
Nén đau thương… hạnh phúc để cho con
Tháng năm qua… vóc dáng mẹ hao mòn
Con vô tâm… chẳng một lời an ủi.

Mà không biết… mẹ cũng cần gần gũi
Những tủi hờn… mẹ nuốt ngược vào trong
Có những khi… con làm mẹ đau lòng
Do dại khờ… vô tâm con chẳng biết.

Tháng năm trôi… tuổi xuân đi biền biệt
Bóng hoàng hôn… trong mắt mẹ mỏi mòn
Miệng mỉm cười… nhưng tim dạ héo hon
Lòng lo lắng… mỗi khi con vấp ngã.

Đời ngọt ngào… nhưng cũng nhiều dối trá
Con dại khờ… chưa hiểu hết đục trong
Bao xót xa… lo lắng ở trong lòng
Mẹ vẫn cười… cho con nghị lực sống.

Thời gian ơi! Xin hãy trôi thật chậm
Để mẹ tôi… còn mãi ở trên đời
Mẹ là vầng trăng… là ánh mặt trời
Sưởi ấm tim con những ngày băng giá.

Mẹ là Hạ Long… đất trời… và tất cả
Nguyện muôn đời… mẹ sống mãi… với con.

Viết tặng mẹ yêu! 04/9/2023

Ảnh tác giả cung cấp

Hoàng Quốc Quang

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: