Mưa đầu đông – Tản văn Hoàng Hà Thế

01/12/21 – 02:12

 

Ảnh minh hoạ. Nguồn: internet

Một mùa mưa lại về. Mưa đầu đông năm nay kéo dài mấy ngày liền, lúc mưa rả rích, lúc thì xối xả, ào ạt… Ngoài trời mưa vẫn tuôn, một không gian đượm buồn vô tình khơi gợi niềm vấn vương trong ký ức. Tận sâu trong tâm tưởng, mỗi khi mưa đầu đông về vẫn hoài khắc khoải với những cơn mưa ngày cũ.

Người ta vẫn nói trời mưa thường mang đến nỗi buồn, với tôi có lẽ là đúng. Mưa là tiếng lòng, tiếng thầm thì chênh chao của một ai đó, ngồi nhìn mưa rơi tâm trạng chùng xuống và bất chợt nhớ về điều gì đó của xa xưa mà cứ ngỡ như mới ngày hôm qua… Khoảnh khắc ấy thật khó có lời giải thích.

Những ngày mưa mênh mang dai dẳng cùng với sự e ngại của mọi người không muốn ra đường vì đề phòng dịch COVID-19 còn diễn biến phức tạp đã làm cho những con phố càng thêm vắng vẻ, nhất là lúc phố thị bắt đầu lên đèn.

Một mùa mưa lại về. Những ngày đầu đông, từng giọt mưa thi nhau rơi cả ngày lẫn đêm đan xen trong gió bấc đầu mùa lao xao se lạnh gợi cho người ta nhiều nỗi nhớ. Những cảm xúc một thời trai trẻ tưởng chừng ngủ yên, dường như theo cơn mưa trở về thầm nhắc những chuyện tưởng như không bao giờ nhớ lại nữa – “chuyện của ngày xưa ấy!”, những cảm xúc dịu dàng êm đềm của những năm tháng dấu yêu.

 Nhớ thời thơ ấu, khi mưa đầu đông bắt đầu, bọn trẻ chúng tôi í ới rủ nhau dầm mình, vui đùa dưới mưa ở sân kho hợp tác xã, quần áo đứa nào cũng ướt sũng, cho dù mưa xối xả vào mắt vào mũi nhưng chúng tôi vẫn rộn tiếng cười giòn tan. Ở miền quê có gì giải trí ngoài việc mùa nắng đi bắn bi, đánh trỏng, mùa mưa thì vui đùa tắm mưa… Những bà mẹ nhắc chừng: “Dầm mưa ít thôi chớ cảm lạnh đó nhen…”. Cơn mưa cứ thế trưởng thành với những ký ức của mỗi đứa trẻ miền quê.

Khi trưởng thành, cơn mưa thời thơ ấu được thay bằng làn mưa mộng mơ, biết rung động, biết nhớ thương một người. Có lẽ vì ảnh hưởng vài đôi ba tập truyện ngắn đã đọc hay những tản văn tác giả thể hiện những câu chuyện ngôn tình lãng mạn… hay vì những lá thư viết vội trên trang vở học trò e ấp đặt trong tập lưu bút ngày xanh mà mơ hoài theo những giọt mưa. Đấy, những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên nay bỗng trở lại trong cơn mưa chiều nay để nhớ những câu chuyện lâu rồi chưa kể, nhớ những khoảng trời riêng đã lâu chưa tìm về, nhớ những con người đã lâu chưa gặp, nhớ những kỷ niệm ngỡ đã lãng quên…

 Một ngày mới lại đến trong hoàn cảnh “bình thường mới” với những cơn mưa đầu mùa. Tuôn theo từng giọt mưa tí tách thi nhau rơi cả ngày lẫn đêm, ở một vùng ký ức thênh thang nào đó trong ta vẫn nhớ tới những hoài niệm không tên và thầm ước một lần trở về ngày xưa, về những ngày mưa buồn nhè nhẹ, những ngày mưa của dòng sông ký ức, của những người đã đi qua và ở lại…

 HOÀNG HÀ THẾ

Nguồn: BÁO PHÚ YÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: