27/09/23 – 04:09
MƯA ĐÊM TỈNH NHỎ
TRỜI xui khiến anh em gặp gỡ
ĐỔ thừa sao duyên nợ đã trao
MƯA rơi rớt hạt bên rào
CHO bao nỗi nhớ ngập cao đáy lòng
PHỐ quạnh vắng người không qua lại
VẮNG bóng hình anh mãi nơi đâu
MÊNH mang một khúc nhạc sầu
MÔNG lung chờ đợi mãi câu chung tình
KHƠI gạn đục trung trinh người hỡi
LÒNG đã trao chỉ mỗi anh thôi
BAO nhiêu cay đắng qua rồi
NỖI niềm hạnh phúc trên môi mỉm cười
NHỚ da diết những lời anh nói
TRỜI xót thương gói trọn tình ta
LÀM sao để được chung nhà
MƯA ơi khoảng cách bao la tình buồn
CHO một lần được tuôn cảm xúc
ƯỚT mi gầy khóc gục bờ vai
ÁO anh nhạt nắng đường dài
EM thương chờ đợi không phai chẳng mờ
THƠ đã viết niềm mơ hạnh phúc
MƯA rơi lòng hạt nhục hạt vinh
RƠI sâu tận đáy lòng mình
TỰ dưng khắc khoải trung trinh hẹn thề
BAO nhiêu cách trở sơn khê
GIỜ chỉ mong ước người về bên em.
Sen Hồng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang