16/10/23 – 01:10
MÙA ĐÔNG VÀ NỖI NHỚ…
Cũng chỉ vì kẻ ở với người đi
Nên tình yêu sẽ hóa thành nỗi nhớ
Cứ chênh chao trong mùa đông trăn trở
Như cơn gió mùa se sắt hồn ta
Nỗi nhớ mùa đông đằng đẵng diết da
Cho tim lạnh suốt đêm trường không ngủ
Mảnh chăn đơn tưởng như chừng trống chỗ
Cặp gối hồng ngơ ngác đợi chờ ai
Xa nhau rồi mới hiểu hết người ơi!
Nỗi nhớ thương dường như dài hơn nữa
Đông se lạnh vẫn mơ hoài bếp lửa
Sưởi ấm tình trong những lúc xa anh
Cũng có khi nỗi nhớ thật mong manh
Cứ mơn man như thể là hư ảo
Rồi tích tụ để biến thành cơn bão
Giằng xé con tim gió giật qua mành
Em tìm trong chiếc áo chút hương anh
Mong hơi ấm mãi dỗ dành ấp ủ
Rồi thiếp dần trong giấc ngủ nồng say
Khi tỉnh giấc vẫn còn đây hình bóng.
Ngô Quang Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang