Năm thi nhân và Mùa khắc khoải – Nguyễn Bá Nha

17/05/23 – 04:05

Nguồn ảnh: Nguyễn Bá Nha cung cấp

 

Năm thi nhân và Mùa khắc khoải

            Thời gian đưa thoi, bốn mùa xuân – hạ – thu – đông vẫn cứ đến rồi đi như những chuyến xe khứ hồi của tạo hóa. Tập thơ Mùa khắc khoải của nhóm tác giả: Lê Quang Vui, Phan Ngọc, Ng Văn, Trúc Thanh, Lê Tôn Xước ra mắt giữa độ mùa thu chín.

            Trên dòng đời tấp nập, con người ta rong ruổi mưu sinh, tìm một cuộc sống hạnh phúc, an yên… Năm tháng qua đi, có biết bao mùa lá đổ là bấy nhiêu thước phim vui – buồn… của cuộc đời.

            Mùa thu – những khoảnh khắc, những cảm xúc được rung lên theo từng nhịp sống. Thu với mưa ngâu và hoài niệm buồn man mác. Thu với những chiếc lá vàng bay bay. Thu với khoảng không vàng hanh của nắng, của gió. Thu sang thưởng trà sen với cốm mới, hàn huyên cùng tri âm, tri kỷ,… cũng đủ làm say lòng người.

            Thi sĩ xứ Thanh Lê Tôn Xước đã “đóng gói” những hoài niệm đẹp, gửi lại mùa sau để vơi đi nỗi niềm, khát vọng bỏng cháy còn vương mang:

                 Gói ghém mùa ngâu cho tháng Bảy
                 Niêm phong khắc khoải gửi thu sau
                Thi nhân nếu mượn người rao bán
                   Tháng Tám dành riêng để gợi sầu…
         (Tháng Tám chạm mùa ngâu)

             Bởi thế, nên khi dạo bước dưới trời thu nắng nhạt, ngắm những thảm lá vàng xào xạc, nhà thơ Lê Tôn Xước không khỏi rung cảm:

              Khom lưng góp nhặt lá vàng rơi
          Hỏi thử làm sao phải rụng rời
                   Héo hắt ngày dài vương chút nắng
              U sầu tháng ngắn lỡ hong phơi.
            (Mùa khắc khoải)

            Nữ sĩ miền Tây Trúc Thanh rung ngân âm điệu quê hương, tìm lại tuổi thơ:
                                                                                       Một khúc ca dao vút lên như cánh diều nhàn rỗi
                                                                                      Tôi thả rong hồn mình lầy lội với câu thơ

Đã là giọt mực bơ vơ
                                                Tôi xin được đứng giữa cuối và đầu tiếng ru của mẹ
                                               Để nghe rõ từng chắt chiu và nâng niu từng bập bẹ
                                       Để xin một phút bình yên và lớn lên lại từ đầu.
             (Góc quê hương)

            Mùa thu lá vàng bay bay, một chút nắng vàng, chút gió hanh hao cũng đủ làm cho người ta cảm xúc, chiêm nghiệm cuộc nhân sinh sau những tháng năm xuôi ngược bôn ba. Doanh nhân – nhà thơ Phan Ngọc cũng không ngoại lệ, ông trải lòng ưu tư, khắc khoải một cuộc bình sinh:

          Thu về rồi chiếc lá chẳng còn xanh
            Anh giơ tay với một nhành hoa gạo
            Một linh cảm như điều gì mách bảo
                  Khi lòng buồn đừng dạo giữa mùa thu!
                  (Khi lòng buồn đừng dạo giữa mùa thu!)

             Nhiều năm bôn ba nơi đất khách, cứ mỗi độ thu về, nỗi lòng những người con xa quê cứ bồi hồi, nhung nhớ, nhất là mẹ già mong mỏi, đợi con. Nhà thơ Phan Ngọc cũng không ngoại lệ, ông thốt lên tiếng lòng cho thỏa nỗi niềm:

         Thu đã về trên quê hương đất mẹ
              Lòng con buồn lặng lẽ chốn trời nam
           Lá thu rơi như một khúc nhạc vàng
               Bầu trời nam con thấy mình trống trải!
                 Trong cuộc đời bước đường con đi mãi
                     Một mình con bươn chải chốn tha hương
          (Mùa thu và nỗi lòng người xa xứ!)

            Kiến trúc sư, nhà giáo, nhà thơ Lê Quang Vui ký họa bức tranh mùa thu dường như không màu với một miền hoang hoải, giữa khoảng không:

                                                                                    Mưa chiều
                                                                                    Trắng xóa hàng cây
                                                                                    Phố không tên
                                                                                    Xóa những ngày… trống hoang.
                                                                                                 (Trống hoang)

            Nhà thơ Quang Vui thả hồn thơ, phiêu bồng giữa thực và mơ, chiêm nghiệm nhân sinh bằng ngôn từ khá độc đáo:
Tôi căng lưới giữa trời chờ bắt một vầng trăng
                                                                                    Vuột mất đôi mươi
                                                                                    Ngậm ngùi miền châu thổ
                                                                                    Trọ bến Tiền Giang nhiều đêm thanh dịu gió
                                                                                     Vướng trái tim trôi lơ lắc cõi phàm trần.
                                                                                                 (Căng lưới đợi mình)

            Tháng Tám mùa thu – mùa Vu lan báo hiếu, nhà giáo, nhà thơ Nguyễn Văn Thanh (bút danh: Ng Văn) đau đáu vì chưa về thăm mẹ.
                                                                                       Bẵng đi ngày tháng
                                                                                       Quên khuất đường quê
                                                                                       Lòng thấy xốn xang
                                                                                       Buổi chiều bóng xế
                                                                                       Chợt nhớ một điều
                                                                                       Hôm nay giỗ mẹ
                                                                                       Tội tình quá đỗi
                                                                                       Con lại không về!
                                                                                        (Con không về)

             Xao xuyến mối tình đầu hồn nhiên, vụng dại của buổi hẹn hò rất “học trò”, nhà thơ Ng Văn hồi tưởng:
                                                                                       Hỏi người có nhớ đến tôi?
                                                                                       Xin cho một chút bồi hồi chiều mưa
                                                                                       Hỏi người có nhớ hôm xưa?
                                                                                       Xin cho một dấu chân đưa thuở nào
                                                                                       Hỏi người có biết vì sao?
                                                                                       Vành môi chạm khẽ mà nao nao lòng.
                                                                                                           (Hỏi người?)

            Tập thơ không chỉ giàu cảm xúc, trữ tình, lãng mạn mang hơi thở của văn hóa phương Đông nói chung, văn hóa đời sống của người Việt nói riêng. Nghệ thuật đặc sắc trong ngôn ngữ thơ mang yếu tố triết lý âm – dương để nói lên cuộc nhân sinh trong Mùa khắc khoải bằng các cặp từ: trời – đất, mẹ – cha, đen – trắng, thắng – thua, khôn – dại,… Chính yếu tố này làm cho tác phẩm thêm giàu giá trị nhân văn và nghệ thuật.

            Trân trọng giới thiệu tác phẩm Mùa khắc khoải đến bạn đọc cùng thưởng thức.

 

                                         Bá Nha

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: