01/02/23 – 09:02
Phần 1:
Nhiều đêm Nàng mất ngủ, trăn trở, dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều: trong một cuộc tình, mà nước mắt nhiều hơn hạnh phúc. Một khi vợ chồng đã không còn tình yêu, không thông cảm, chia sẻ với nhau trong cuộc sống, thì ngôi nhà chung không khác gì Địa Ngục.
Thế rồi, cái gì đến, nó sẽ đến. Nàng quyết định viết đơn ly hôn, với một yêu cầu khắc nghiệt của chồng: “ra đi một mình, không đòi hỏi bất cứ điều gì”.
Nhận bản quyết định ly hôn từ toà án, trên đường về, nước mắt Nàng tuôn như mưa, Nàng đạp chiếc xe đạp như bay trên đường phố cho mau về nhà.
Tại sao nước mắt lại rơi nhiều như vậy? Nàng đã tự hỏi mình rất nhiều, rất nhiều lần như thế.
Kể từ hôm nay, Nàng phải thực hiện điều đã hứa với chồng cũ: không gặp các con để chúng nó mau quên Nàng đi.
Mỗi buổi chiều, đứng trước cổng trường học của con, đứng nép mình sau gốc cây lớn, Nàng dõi theo con, mà nước mắt lã chã rơi.
Xã hội lên án Nàng:
– Li dị sao không bắt con?
Nàng im lặng.
– Sao không bán nhà chia đôi tài sản?
Nàng không trả lời.
Nuốt nước mắt vào trong, từng ngày, từng ngày, Nàng tự mình vượt qua những nỗi đau khổ vì nhớ con, tự mình đạp lên dư luận mà sống.
Thiết nghĩ người Mẹ nào mà không thương con, khi buộc phải rời xa đứa con dứt ruột đẻ ra.
Sao xã hội không ai quan tâm xem Nàng đã bị áp lực gì?
Lý do gì Nàng không thổ lộ cho mọi người biết Nàng đang nghĩ gì?
Nàng sẽ ra sao khi bước ra căn nhà không còn tình yêu đó?
Nàng về nhà cha mẹ thì được nghe câu nói của người cha: từ trước tới giờ, trong dòng họ không có ai li dị cả.
Vậy là Nàng lại có lỗi với gia đình khi đã “Buông tay”?
Nàng lại quay lưng đi ra đường, khi mà gia đình cũng xem Nàng như một tội đồ của dòng họ.
Bước chân ra đường, mà đôi vai Nàng nặng trĩu, nặng cái áp lực của xã hội, của gia đình…
Có ai biết Nàng đã đi đâu, về đâu rồi không?
Phần 2:
Khi tâm hồn Nàng không có nơi để nương tựa, thì thân xác đi đâu, về đâu, cũng chỉ là kẻ lang thang mà thôi.
Nàng cứ lầm lũi đi trong đêm mưa to, gió lớn, mà đích đến, Nàng còn chưa biết thế nào.
Nàng cứ đi, cứ đi một cách vô thức.
Mưa, gió làm cho Nàng ướt sũng từ đầu đến chân, toàn thân Nàng đã run lên vì lạnh. Mặc dù vậy, Nàng vẫn cứ bước đi, đi tiếp…
Nàng thấy mình đang bay về miền vô cực, ở đó, mọi người đối xử với nhau rất cởi mở, vui vẻ, thân thiện và đầy ắp tình người.
Bỗng Nàng giật mình tỉnh giấc, mới biết là mình vừa trải qua một giấc mơ. Nàng nhận thức được: mình đang nằm trên cái giường nệm có phủ tấm Drap trắng toát trong bệnh viện.
Nàng ú ớ kêu. Lúc này, một cô điều dưỡng đi tới. Nàng hỏi cô điều dưỡng lý do tại sao Nàng lại phải nằm trong bệnh viện, thì được biết: tối qua Nàng đi dưới trời mưa, bị cảm lạnh và ngất xỉu bên vệ đường. May mắn được một người đàn ông tốt bụng đi qua phát hiện và đưa vào bệnh viện…
Sáng hôm sau, người đàn ông vào làm thủ tục xuất viện cho Nàng. Nàng cảm động vô cùng và khóc như một đứa trẻ. Nàng nói lời cảm ơn người đàn ông không quen biết. Nếu không có anh ta cứu, chắc gì Nàng còn sống.
– Cô về đâu? Tiện xe tôi đưa cô về.
Nàng lúng túng, không biết trả lời ra sao. Người đàn ông nói tiếp: – Nhà tôi cũng gần đây. Trước mắt về nhà tôi ăn cơm, nghỉ ngơi, xong tôi sẽ đưa cô tới nơi cô cần đến.
Nàng im lặng, nhìn người đàn ông với đôi mắt biết ơn và gật nhẹ đầu. Thực ra, Nàng cũng đang đói và cũng không biết đi đâu, về đâu nữa.
Nàng theo anh ta về nhà. Ngôi nhà 3 tầng lầu, ngay mặt tiền đường lớn. Trong nhà tiện nghi đầy đủ, nội thất sang trọng. Nàng ngắm nghía khu vực Nhà Bếp, nó đầy đủ: tủ lạnh, bếp từ, lò vi sóng, bếp ga, nồi cơm điện, kệ để chén bát, trên dưới kệ chén bát là hai hàng tủ bếp bằng gỗ tốt,…
Nước mắt lại chực trào khi nàng nhớ lại những món ăn Nàng tự tay nấu cho con.
Sau bữa ăn, Nàng thú thật với anh về hoàn cảnh hiện tại của mình. Còn anh cũng nói cho Nàng biết về gia cảnh hiện tại của anh. Anh là thủy thủ tầu viễn dương, mới lên bờ nghỉ phép, có vợ và thằng con trai 3 tuổi. Trong thời gian anh lênh đênh ngoài biển, cô vợ ở nhà đã ngoại tình, dắt theo thằng con trai theo người tình đi sang Úc và định cư ở đó.
Nghe anh nói tới đây, nước mắt Nàng tự nhiên trào ra. Anh lấy khăn giấy đưa cho Nàng. Nhìn sâu vào đôi mắt Nàng, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu em không ngại, tạm thời em cứ ở đây, khi nào có dự định gì thì nói cho anh biết.”
Nàng phân vân, lo ngại. Với tâm lý “Chim bị Tên, sợ cành cong”, nên trong đầu Nàng xuất hiện hàng loạt câu hỏi:
Anh là ai? Có phải là định mệnh đã đưa anh đến không?
Tất cả những người đàn ông rồi sẽ giống nhau chứ?
Liệu lịch sử có lập lại?
Hy vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với Nàng.
Phần 3:
Sáng hôm sau, Tâm – tên anh chàng thuỷ thủ, nói là về thăm mẹ cách nhà 80 km. Trước khi đi, Tâm đưa cho Nàng 1 cái điện thoại và lưu số anh vào đấy.
– Có chuyện gì, em cứ gọi cho anh.
Anh đi rồi, Nàng thừ người ra không biết bắt đầu phải làm gì? Không lẽ rồi cứ ở nhà người ta, ăn của người ta?
Nàng đi ra chợ, ghé tiệm vàng nhờ người ta tháo bộ vòng simen, dây chuyền, hoa tai, nhẫn cưới. Nàng bán tất cả quá khứ để tồn tại.
Nàng mua 1 chiếc xe đạp rồi đăng ký học may, trường dạy may hứa sẽ giới thiệu việc làm khi may thạo.
Mỗi ngày Tâm gọi điện thoại cho Nàng để hỏi thăm tình hình, được biết Nàng như vậy, Tâm rất vui.
Hai tuần trôi qua, Tâm về nhà báo cho Nàng biết là hết phép, phải quay về tàu để làm việc. Tâm nói:
– Xem như em ở đây coi nhà giùm anh, đừng ngại. Anh đi mỗi ngày sẽ gọi điện về.
Nàng thở phào, khi căn nhà giờ đây chỉ còn 1 mình Nàng.
Rồi Nàng cũng được 1 công ty may nhận vào làm việc.
Ngày ngày trôi qua êm đềm như thế…
Đêm nào Tâm cũng gọi điện cho Nàng, dần dần tình cảm phát sinh. Tâm hứa sau chuyến đi biển lần này sẽ về chấp duyên với Nàng, sẽ bao bọc Nàng suốt phần đời còn lại…
Đã 4 ngày Nàng không nhận được điện thoại của Tâm, Nàng lo lắng, bồn chồn và sợ hãi. Linh tính của một người phụ nữ mách bảo cho Nàng biết có chuyện không hay xảy ra.
Rồi một buổi chiều đi làm về, thấy nhà có người, Nàng mừng rỡ chạy ào vào, trước mặt Nàng không phải là Tâm, mà là hai ông bà lớn tuổi, họ hỏi:
– Cô là ai, sao lại vào nhà chúng tôi?
– Dạ, cháu là bạn anh Tâm, anh cho cháu ở nhờ ạ.
– Cô không biết gì sao? Tàu nó gặp nạn, cả tàu không ai sống sót. Chúng tôi là Cha Mẹ của Tâm.
Đất trời như sụp đổ dưới chân Nàng, Nàng khuỵu xuống và ôm mặt khóc nức nở.
Không biết là Nàng khóc cho thân mình hay khóc cho Tâm…
Cha mẹ Tâm vào tiếp quản ngôi nhà, và không có lý do gì để Nàng ở lại.
Lần này Nàng lại phải ra đi.
Nhưng sự ra đi lần này, Nàng không khóc như lần trước…
Phần 4:
Ra đường với tâm trạng trống rỗng, Nàng gọi điện thoại cho chị Thuỷ – chuyền trưởng của chuyền may Nàng đang làm.
Chị hướng dẫn đến nhà chị, chị Thuỷ người tròn trịa, thấp bé, xởi lởi nói:
– Vô đây em, cơm nước gì chưa?
Lúc đó cái bụng Nàng đang sôi ùng ục cả lên, đã ăn gì đâu mà không sôi lên cơ chứ.
Rồi chị sắp xếp cho Nàng một chổ ngủ trên căn gác xép, gia tài Nàng chỉ có túi quần áo và chiếc chiếu chị chủ nhà mới đưa.
Nàng dựa lưng vào vách, co đầu gối lên, ôm tròn và gục đầu… nước mắt cứ thế tuôn rơi xuống đùi, Nàng cắn môi để tiếng nấc không bật ra thành tiếng.
Nàng khóc thương cho cái thân phận mình, có lẽ kiếp trước Nàng đã đắc tội với ai, nên bây giờ Nàng mới khổ thế này.
Có chồng thì không hạnh phúc. Có con thì không được gặp, bị tước mất cái quyền làm mẹ.
Có gia đình, nhưng tự ái không về.
Nước mắt cứ thế rơi, rơi nữa và rất có thể rơi hoài…
Đang chú tâm vào đường may thì Nàng nghe:
– Em học đến lớp mấy thì nghỉ?
Nàng ngước lên thấy chị Giám đốc công ty may, Nàng vội trả lời:
– Dạ, lớp 12.
Chị Giám đốc nói:
– Đi theo chị.
Rồi chị đưa Nàng xuống kho và bảo:
– Từ giờ em làm ở đây, cấp phát phụ liệu cho các chuyền may. Em nhận lương tháng, không phải may nữa.
– Em biết chạy xe máy không? Chị hỏi tiếp.
– Dạ biết. Nàng trả lời.
– Vậy hôm nào chị cần đi gặp đối tác, em chở chị đi nhé.
– Dạ.
Cuộc sống có vẻ dễ thở hơn một chút, ít ra là lúc này.
Nàng nói chuyện nhẹ nhàng, đôi lúc pha chút hóm hỉnh, nên công nhân trong công ty rất có cảm tình với Nàng.
Một buổi chiều nọ, chị Giám đốc gặp Nàng nói:
– Em về thay đồ lịch sự, đi tiếp khách với chị. Cho em 15 phút chuẩn bị nhé.
Nơi Nàng và chị Giám đốc đến là một nhà hàng nhỏ, ấm cúng.
– Đây là trợ lý của tôi. Chị giới thiệu Nàng với đối tác như vậy.
Vị khách là một người đàn ông đứng tuổi, lịch thiệp, giọng nói trầm ấm, cũng gật đầu chào Nàng.
Sau màn chào hỏi, giới thiệu, Nàng chỉ ngồi im, ăn uống từ tốn, không để ý, không chen vào cuộc nói chuyện của 2 người họ. Nhưng âm thầm quan sát đối tác.
Chị Giám đốc rất vừa lòng tư cách của Nàng, càng ngày chị càng quý Nàng, nên bất cứ đi gặp đối tác nào, chị đều muốn dẫn Nàng đi cùng.
Có Nàng, hình như cuộc thương lượng nào cũng thành công.
Khi chuyện làm ăn đã bàn xong, chị và đối tác cũng hỏi han chuyện trò với Nàng.
Họ thích thú và ngạc nhiên vì chị Giám đốc có một trợ lý rất thú vị.
Hôm nay là ngày 27 tháng Chạp, công ty tổ chức Tất niên.
Nàng và tất cả nhân viên của công ty đều diện những bộ cánh đẹp để chụp hình lưu niệm.
Các đối tác đều được chị Giám đốc mời đến.
Họ hỏi thăm Nàng, buộc chị Giám đốc phải đi khắp sảnh để tìm Nàng.
Tới chào bàn của khách VIP, Nàng bẽn lẽn, vì hôm nay Nàng bận 1 chiếc đầm hồng nhạt, tóc buộc cao lên đỉnh đầu, để lộ cái cổ cao ba ngấn trắng ngần, trông Nàng thật trẻ trung, xinh xắn.
Phải thừa nhận Nàng rất đẹp.
Nàng sở hữu nước da trắng hồng của miền quê sông nước đồng bằng sông Cửu long. Gương mặt đẹp mộc mạc, ưa nhìn. Đôi mắt của Nàng nhìn giống như mắt của Đức Mẹ Maria. Chiếc đầm hồng nhạt Nàng mặc, đã tôn lên những đường cong quyến rũ của người phụ nữ “gái một con”, mà bất cứ người đàn ông “chuẩn men” nào cũng đều mơ ước được sở hữu.
Gặp lại vị đối tác lần đầu đi với chị Giám đốc, Ông Huy đứng lên và nói muốn cùng Nàng khiêu vũ, Nàng đưa mắt nhìn chị Giám đốc, chị gật đầu, Nàng đưa tay đặt lên bàn tay ông đang chờ đợi.
Nhạc đang mở là bài Un Break My Heart (tạm dịch: đừng làm em đau đớn), giai điệu Nàng rất thích, đã có vài ly rượu vang trong người, cộng với hơi ấm của người đàn ông đang ôm Nàng. Trái tim Nàng bỗng đập nhanh hơn, đập dồn dập hơn, theo từng bước nhảy. Khuôn mặt Nàng đẹp rạng ngời, hút hồn bạn nhẩy. Ông Huy nhìn nàng ngất ngây, đắm say…
Phần 5:
Nàng chạy ra khỏi khu vực đãi tiệc, gió từ sông thổi lên lành lạnh làm Nàng bình tâm trở lại.
Nàng đứng đó với bao suy nghĩ ngổn ngang.
Bắt gặp ánh mắt của Huy là Nàng đã hiểu Huy thích Nàng rồi. Nhưng Nàng biết Nàng là ai? Thậm chí chiếc áo đầm hôm nay nàng mặc là bà Giám Đốc mới tặng hôm trước, Nàng lấy tư cách gì để nhận ánh mắt nồng nàn đó. Xét về địa vị thì nàng cũng không có tư cách đứng kế bên nữa là…
Nàng thấy lạnh và tự vòng tay ôm lấy cơ thể mình.
Chợt có một chiếc áo từ sau quàng lên vai Nàng. Giật mình quay lại thì thấy Huy đã đứng đó tự lúc nào.
Huy không nói một lời nào, cũng chỉ đứng kế bên Nàng nhìn ra bờ sông vậy thôi.
Chắc hẳn Huy cũng có nhiều điều muốn nói với Nàng, không thì tại sao bỏ bữa tiệc để đi tìm Nàng. Nhưng Huy lại im lặng.
Nàng thấy ngại, nên chào Huy để đi vào bên trong, không quên trả lại Huy cái áo vest.
Trằn trọc không ngủ được, ánh mắt người đàn ông đó ám ảnh nàng suốt, nồng nàn, thiết tha… Bỗng nhiên, đèn điện thoại chợt sáng lên. Nàng vội cầm lên xem thấy tin nhắn: “Chào em, anh Huy đây, sao em chưa ngủ à?”
Trời, sao Huy biết Nàng chưa ngủ?
Huy nhắn tiếp: “Hôm nay em rất đẹp, anh không giấu diếm là anh đã bị rung động. Rung động ngay từ lần đầu tiên em đi chung với chị Giám Đốc tới nhà hàng X. Khuya rồi, em ngủ đi. Nhớ lưu số điện thoại anh vào”
Đọc tin nhắn, nàng thấy ấm áp và cơn buồn ngủ kéo đến.
Sáng ngủ dậy, Nàng đã nhận được tin nhắn: “Chiều nay sau giờ làm, anh đến đón em, chúng ta đi ăn nhé”.
Nàng hoang mang, một nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim Nàng, Nàng sợ điều gì? Chính nàng cũng không biết nữa…
Sau khi ăn, Huy dẫn Nàng ra quán cà phê và Huy tâm sự với Nàng là đang có vợ, nhưng vợ chồng ko hạnh phúc. Huy kết hôn không phải vì tình yêu (mà do ba, mẹ hai bên liên kết cho 2 người). Huy và vợ không hợp nhau, khắc khẩu, ko cùng quan điểm,… nên Huy rất cô đơn trong hôn nhân của mình.
Nàng chỉ im lặng, lắng nghe và không nói gì cả…
Những ngày sau đó, Nàng bắt đầu tập yêu bản thân mình, tập chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
Nhờ có Nàng mà công việc kinh doanh của Công ty với các đối tác, trở nên thuận lợi, suôn sẻ. Doanh thu ngày một tăng lên. Tất nhiên, Nàng cũng được chị Giám đốc thưởng cho nhiều tiền.
Có tiền, Nàng bắt đầu làm mới bản thân: đi spa, thẩm mỹ, mua những bộ đồ hàng hiệu mắc tiền, mua những đôi giầy, dép model…
Nàng vốn đã sở hữu vẻ đẹp tự nhiên của dân miền quê sông nước đồng bằng sông Cửu long, bây giờ Nàng bận thêm những trang phục, giày dép thời trang vào, nó tôn vẻ đẹp của Nàng lên rất nhiều.
Người ta nói: “Nhất dáng, nhì da, thứ ba quần áo”. Nàng bây giờ có đủ cả ba thứ đó. Nếu Nàng biết cách tận dụng triệt để lợi thế của mình, bảo đảm chắc chắn rằng, Nàng sẽ “hạ gục” bất cứ thằng đàn ông nào mà Nàng muốn.
Quay lại người đàn ông tên Huy, Nàng đã âm thầm bí mật điều tra gia cảnh của đối tượng.
Tình cờ, một lần Nàng mò được vào trang facebook của Huy, Nàng thấy những hình ảnh tắm biển của hai vợ chồng Huy, Huy bế vợ lên, hôn vợ, trông rất tình tứ và hạnh phúc…
Nàng bây giờ khác Nàng ngày xưa nhiều lắm. Cuộc đời đã dạy cho Nàng nhiều điều, mà Nàng đã phải trả giá bằng máu và nước mắt.
Nàng ngộ ra một điều, một trăm thằng đàn ông có vợ mà đi tán gái, thì có đến chín mươi chín thằng đều nói rằng: vợ chồng không hợp nhau, sống không có hạnh phúc, không có tình yêu,…
Nàng nghĩ bụng, có lẽ trước mắt, cứ sống đơn thân như thế này cho khỏe.
Hàng ngày đi làm, cứ thướt tha với những bộ đồ gợi cảm, làm nổi bật những đường cong “nhức nhối” quyến rũ, để cho bọn đàn ông háo sắc nhìn thèm chơi.
Phần 6:
Nhiều đêm nằm ngủ, Nàng suy nghĩ miên man về cuộc đời, về con người. Nàng cũng như bao phụ nữ khác, cũng rất cần có một bờ vai đàn ông tin cậy, để dựa dẫm mỗi khi mệt mỏi trong cuộc sống. Nàng cũng ước ao, khát khao được nằm trong vòng tay ấm áp của người đàn ông mà mình yêu mến.
Nhưng cuộc đời cũng thật trớ trêu, những người đàn ông đến với Nàng đều có gia đình ổn định, chỉ muốn “đổi món” với Nàng mà thôi.
Đúng là “Hồng nhan bạc mệnh”.
Ai bảo Nàng đẹp quá mà.
Ông trời cho Nàng vẻ đẹp quyến rũ thì cũng lấy đi của Nàng những thứ khác…
Sau nhiều năm làm việc miệt mài, tích cực, Nàng cũng để dành được số vốn cũng kha khá. Nàng quyết định ra vùng ven mua đất, xây nhà. Nàng xin nghỉ việc công ty, về nhà mở quán cà phê sống qua ngày.
Trước đây đi làm, Nàng chịu sự quản lý, chỉ đạo từ Giám đốc, nên nhiều khi bị áp lực công việc chi phối, dẫn đến bị stress.
Bây giờ, Nàng đã làm chủ cuộc sống của mình, mà không chịu bất cứ áp lực nào. Nàng thấy sung sướng vô cùng.
Nhờ có ngoại hình đẹp, thêm cung cách phục vụ dịu dàng, nhẹ nhàng, ân cần, chu đáo, nên khách đến quán cà phê của Nàng ngày một đông, đồng nghĩa với thu nhập của Nàng ngày càng tăng. Nàng tuyển thêm nhân viên phục vụ quán cà phê, để Nàng có thời gian rảnh, trồng thêm rau xanh, cây ăn trái trong khuôn viên đất nhà Nàng.
Nàng thầm nghĩ: cứ sống thế này mà lại hay, chứ đi thêm bước nữa làm chi cho mệt.
Mình tự phục vụ mình, chứ không phiền phức tới ai cả.
*Đoạn kết:
Tôi tới quán cà phê thăm Nàng vào một sáng cuối tuần. Bước chân vào quán, tôi thấy một thanh niên cao, to, đẹp trai, khoảng tầm trên dưới 30 tuổi, đang ôm Nàng từ phía sau, cười nói vui vẻ lắm. Tôi sững sờ mất mấy giây (trong đầu suy nghĩ liên tưởng về “Phi công trẻ”). Dường như đoán được suy nghĩ “đen tối” của tôi, Nàng cười hồn nhiên:
– Con trai em đó anh. Xong Nàng quay qua con trai nói:
– Con ra chào bác đi chứ.
Cậu thanh niên, buông tay ôm mẹ, đi ra trước mặt tôi, khoanh tay:
– Con chào bác ạ.
Ngồi chuyện trò, Nàng nói:
– Cháu là chuyên gia Công nghệ thông tin, hiện đang làm bên An Ninh Mạng. Hiện tại vẫn chưa có bạn gái (nói đến đây Nàng cười rất duyên). Thỉnh thoảng, có điều kiện là tạt về thăm mẹ.
Nó to xác thế thôi, nhưng tính tình như con nít anh à…
Tôi nhận thấy nét mặt của Nàng lúc này, trông thật hạnh phúc và mãn nguyện.
Sài Gòn, 12/07/2022
Trịnh Đình Thanh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang