Nguyễn Bình An – V017: Bình chọn Tác giả & Tác phẩm tiêu biểu 2021 – 2023

15/09/23 – 09:09

Thí sinh Nguyễn Bình An – Mã số V017

 

MÙA VU LAN

Mười mấy năm đã trôi qua… Những ký ức và kỷ niệm lại hiện về trong tôi…

Ngoài trời mưa đang rơi… Từng giọt mưa như thấm lạnh vào da thịt… với nỗi buồn nhớ mẹ trào dâng… Tôi lại nhớ đến mẹ tôi nữa rồi! Đối với tôi một năm 360 ngày đều là ngày Vu lan trong lòng tôi. Tôi dặn mình không làm mẹ buồn, không làm mẹ khóc, chu đáo, hiếu kính và thuận thảo.

Mẹ tôi là một người phụ nữ tuyệt vời! Mẹ tôi vừa đẹp vừa phúc hậu. Mẹ thật vĩ đại nhất trong lòng của tôi với bao tôn kính và yêu thương.

Tôi rời xa mẹ với những bước chân chập chững vào đời đi làm dâu nhà người. Xung quanh tôi hoàn toàn mới mẻ và xa lạ… Tôi lạc lõng và buồn khi mỗi ngày không còn được nhìn thấy khuôn mặt hiền lành và phúc hậu của mẹ. Vì cuộc sống mưu sinh… tôi tháo vát và lanh lẹ. Tôi làm việc không kể ngày đêm. Cuộc sống đã dạy cho tôi khôn ngoan, bản lĩnh, kiên cường và mạnh mẽ.

Tôi bước đi với những bước chân vào đời thật chậm rãi nhưng vững chắc.

Những tháng ngày đó tôi lao vào công việc để có tiền nuôi con. Tôi lại ít về nhà để thăm mẹ. Thời gian cứ làm xa dần… Và tôi đã trở thành một người con bất hiếu dù lòng không muốn.

Ngày nào cũng vậy, mẹ luôn ngồi bên song cửa với chiếc ghế dựa màu đỏ, để đợi tôi về. Ánh mắt mẹ buồn hiu hắt khi nhìn lên khoảng hư không vô tận. Mẹ đã thương nhớ tôi thật nhiều. Một đứa con tội nghiệp của mẹ.

Tôi cắn chặt bờ môi không để những giọt nước mắt tuôn rơi. Nhưng tôi thật bất lực. Thế là tôi đã khóc và khóc thật nhiều: “Mẹ ơi!... mùa Vu lan lại về!”.

Tôi bồi hồi xúc động nhớ mẹ: “Mẹ ơi! Cả cuộc đời này, cái nợ lớn nhất mà suốt cuộc đời của con không bao giờ trả hết được. Đó là nợ mẹ. Nợ công sinh thành dưỡng dục. Nợ chín tháng cưu mang. Mẹ đã gánh thời gian, gánh chịu cực khổ, tuổi thanh xuân và sức khỏe. Con biết làm sao đây khi một ngày chưa đền đáp…

Mẹ chắt chiu dành dụm từng miếng cơm manh áo nuôi con khôn lớn, sớm hôm tảo tần, thân cò vất vả long đong, để con được thong dong hạnh phúc với đời. Còn mẹ ôm lấy đắng cay tủi phận của cuộc đời.

Và ngày đó đã đến. Tôi không thể nào quên được cái ngày mẹ xa rời vĩnh viễn.

Tôi thật bất hiếu. Vì nghèo phải bươn chải giữa đường đời vì cuộc sống mưu sinh.

Bây giờ tôi đã có tất cả mọi thứ. Nhưng tôi lại không còn mẹ bên cuộc đời để chăm sóc, phụng dưỡng. Tôi lại khóc, nước mắt của tôi cứ rơi, hòa theo tiếng mưa thật buồn của mùa thu gợi nhớ. Tôi thầm gọi mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ là người suốt đời con yêu thương và trân quý. Mẹ đã tưới lên cuộc đời của con với chùm tia nắng yêu thương.

Viết xong ngày 14 âm lịch tháng 7 năm 2022

Nguyễn Bình An

 

  1. Nguyễn Bình An
  2. Sinh ngày 20/4/1968
  3. Quê quán: Thành phố Đà Nẵng
  4. Giới tính: Nữ
  5. Nghề nghiệp: Thợ vẽ
    Cam kết: Tác phẩm tham gia bình chọn thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm trước pháp luật và quy định của BTC cuộc thi nếu có tranh chấp.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: