Nguyễn Công Xuân: Chùm thơ tình 001

26/06/23 – 03:06

 

Ảnh làng quê. Nguồn internet

 

THĂM LẠI ĐÌNH LÀNG

Tối qua lững thững ra đình

Trời ơi! Nóng quá mỗi mình ta thôi

Hình như ai đã tới rồi

Dấu chân để lại, cho tôi cả đường

 

Nhìn em sao quá dễ thương

Tính tình điềm đạm, nhịn nhường thiệt hơn

Dưới trăng soi bóng chập chờn

Tại mình chậm bước, cô đơn thôi đành

 

Tới rồi gặp lại sen xanh

Cái nơi quên áo, chòng chành ngày xưa

Câu ca dao ấy như vừa

Áo anh không lấy, chẳng lừa em đâu

 

Trăng ơi! Có nối nhịp cầu

Cung đường ngắn lại, tìm gầu nhanh hơn

Áo anh ngày ấy đã sờn

Bây giờ chắc chắn, cũ hơn xưa nhiều

 

Mong sao gặp được em yêu

Còn nhờ khâu áo, chỉ điều giúp anh

Để cho sen mãi vẫn xanh

Chuyện xưa tích cũ, đình làng còn ghi.

 

 

Chân dung tác giả và tác phẩm

 

CHIỀU THÔN QUÊ

Cô nàng ngồi ghé gốc tre

Hiu hiu gió thổi vè vè mang tai

Rối bời những sợi tóc mai

Nhẹ nhàng tay vén em cài dễ thương

 

Bà bà cái áo bình thường

Mà sao lại thấy nhịn nhường đáng yêu

Mong sao cứ mỗi buổi chiều

Để anh đi thả cánh diều liệng cao

 

Qua nhà ngoảnh mặt nhìn vào

Thấy em ngồi đó anh chào làm quen

Chúng mình sống ở vùng ven

Trăng lên chiếu sáng thay đèn lại hay

 

Lá tre gió thổi rơi đầy

Diều anh gió thổi căng dây ngang trời

Bao nhiêu mệt nhọc sẽ vơi

Bà ba cùng gió tuyệt vời diều cao

 

Vo vo tiếng nhạc diều chào

Em đưa chai nước anh trao dây diều

Hè ơi mình chẳng ước nhiều

Mong cùng hàng xóm thả diều dây căng.

 

NẮNG CÓ CÒN XUÂN

Nắng vàng liệu có còn xuân

Đò em rời bến, tần ngần nhớ ai

Chèo đưa rẽ nước ngắn dài

Dáng em nhỏ bé, mảnh mai thảo hiền

 

Chuyến đi có được mãn viên

Hay còn để lại, nỗi niềm tương tư

Bèo trôi con nước hững hờ

Bèo ơi! Có phải ngóng chờ đợi trông

 

Miên man suy nghĩ cùng sông

Con thuyền qua chỗ, cánh đồng có anh

Sóng xô mạn lắc chòng chành

Còn em vui với, màu xanh bốn mùa

 

Chúng mình ngầm hiểu thi đua

Anh chăm vườn tược, lúa mùa bội thu

Thuyền em chở thóc vi vu

Câu hò vang vọng, lời ru trữ tình

 

Con sông uốn lượn xinh xinh

Chứa bao kỷ niệm, chúng mình ở quê

Thuyền em buôn bán chiều về

Trả công anh nó cày thuê ruộng nhà

 

Sông ơi có hiểu lòng ta

Anh người chồng tốt, thiệt thà dễ thương

Kính trên bề dưới nhịn nhường

Anh là tất cả, gió sương em nhờ.

 

PHÉP MẦU CÙNG XOAN

Hoa xoan nở rộ trên cây

Một cơn gió nhẹ rơi đầy tóc em

Không tin anh đến mà xem

Tin rồi thì đón làm quen người nhà

 

Sợ rằng anh lại ngại xa

Tính em chân chất thiệt thà dễ thương

Con tôm, con cá dưới mương

Bơi cùng cổ vũ đoạn đường em đi

 

Năm nay lá số tử vi

Đi chùa thầy bảo phải đi lấy chồng

Tán em cũng khá là đông

Bề ngoài cũng chẳng kém ông sỹ điều

 

Nhưng mà ăn tục nói điêu

Ra đường thể hiện làm liều dở hơi

Suốt ngày chỉ mải rong chơi

Lấy về thì phí một đời thanh xuân

 

Vui vui em rảo bước chân

Ngắm làng, ngắm xóm tiết xuân hết dần

Chợ đông em tuyển phu quân

Còn anh tuyển vợ, đi gần hàng xoan

 

Đến ngay anh nhé mạn đàm

Thu sang mình sẽ khăn voan đội đầu

Lo toan phận gái làm dâu

Con đường rút ngắn phép mầu đâu xoan.

 

THÔI MÀ ANH

Một thời sóng gió ngày xưa

Đèo nhau từ sớm, anh đưa em về

Dắt xe vượt cái dốc đê

Phì phò anh bảo, tới quê đây rồi

 

Đi đâu có cặp có đôi

Gian nam kiếm sống, sục sôi một thời

Đâu còn rảnh rỗi vui chơi

Bây giờ con lớn, có đời sống riêng

 

Vợ chồng tình nghĩa thiêng liêng

Và còn có bạn, xóm riềng cùng vui

Bao năm đã bện cái mùi

Căn phòng, sân trước, tới lui hàng ngày

 

Thế mà tình vẫn cứ say

Sáng chiều chầm chậm, nắm tay đưa tình

Nhìn nhau trong mắt vẫn xinh

Run run lại thấy, lung linh hơn nhiều

 

Chẳng cần từ ngữ mỹ miều

Trái tim còn đập, rất nhiều em ơi

Đứng lên anh dẫn đi chơi

Vui cùng sông nước, đất trời của ta

 

Còn đây là mấy bông hoa

Họ bảo hoa dại, nhưng mà dại khôn

Chẳng sai như những lời đồn

Tiện đây tôi hái tặng luôn cho bà.

NGUYỄN CÔNG XUÂN

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: