17/07/23 – 08:07
RU EM
Đêm dài mỏi cổ đau lưng
Ngả nghiêng một chút xem chừng ra sao
Gió đưa cành lá rì rào
Bên khung cửa sổ em vào giấc sâu
Đẹp thêm bên ánh đèn dầu
Lại càng lãng mạn tôn mầu gió sương
Người đâu sao lại dễ thương
Có ai đã hẹn trên đường tới đây
Ru em ngon giấc ngủ đầy
Mộng mơ em có từ cây đến cành
Tiếng gà báo đã tàn canh
Ngoài kia gió mát trăng thanh cũng hờn
Nào đâu suy tính thiệt hơn
Gió đừng thổi mạnh chậm chờn giấc em
Gió ơi đừng thổi tắt đèn
Chờ cho em thức, làm quen cũng vừa.
ANH CÒN NỢ EM
Thích nhau từ thủa bé thơ
Tới trường thì phải, đợi chờ cùng đi
Thế rồi cuối cấp phải thi
Mỗi người một ngả, để đi vào đời
Đại học xong, nó ngỏ lời
Mình nghe theo nó, chung nơi một giường
Ban đầu cuộc sống mến thương
Lâu dần xuống cấp, bình thường, thường thôi
Thời gian thấm thoát cứ trôi
Việc nhà, con cái, đứng ngồi mưu sinh
Ngoài kia phố thị lung linh
Vợ chồng, con cái, quên mình vì yêu
Làm ăn tiền cũng chẳng nhiều
Đôi khi cũng có, đôi điều căng căng
Trời thương đã tặng hai thằng
Lớn khôn thành phố, băng băng đi rồi
Đời người luẩn quẩn thế thôi
Bây giờ lại chỉ, một đôi thủa nào
Năm rồi vào hội tuổi cao
Sáng đi thể dục, tối vào thơ ca
Lâu lâu mới lại đi xa
Chu du thăm thú, nước ta các miền
Tình già đôi chút động viên
Cơm ăn đủ bữa, ngủ liền thảnh thơi.
VỀ CÙNG EM
Nàng Bân về mấy hôm nay
Gió reo chăn lại được bày trải ra
Em mong anh sớm lại nhà
Ngóng chờ cứ mãi đi xa chẳng về
Hay là chê gái nhà quê
Trong anh đã mất câu thề thủa xưa
Dù cho trời nắng hay mưa
Thì em vẫn thế có lừa anh đâu
Hoa kia có thể đổi mầu
Em đây đạt chuẩn làm dâu không nào
Người ngoài thì cứ ước ao
Còn anh như thể sắp chào bái – bai
Thời gian chẳng thể kéo dài
Em đang mong đợi tương lai huy hoàng
Anh về con sáo hót vang
Lúa mùa đang trải bông vàng bội thu
Nàng Bân đang kéo mây mù
Bữa cơm đạm bạc thầy u còn chờ
Mèo lười một góc ngó lơ
Còn em nhẩm đếm từng giờ ngó qua.
YẾM ĐÀO NGÀY XƯA
Yếm đào biểu tượng ngày xưa
Chiều nay có phải, như vừa thoáng qua
Bóng hình như một bông hoa
“Hồng hồng tuyết tuyết”, thật là dễ thương
Tình đầu anh vẫn vấn vương
Nhưng mà tạm phải, rẽ đường đôi nơi
Gặp nhau chưa thốt thành lời
Sao em vội vã, để rời ra đi
Từ ngày đôi ngả chia ly
Hỏi em còn nhớ, những gì về nhau
Thời gian vẫn trắng một màu
Cây hoa phượng nở, trước sau vẹn toàn
Xuân về vẫn tím hoa xoan
Em lên thành phố, ngập tràn sắc hương
Quê nhà vẫn ruộng với nương
Chuyến này anh quyết, lên đường tìm em.
CHĂM HOA HỒNG
Sợi nắng vàng soi khoe sắc đỏ
Mưa chiều nhẹ lướt mát vườn nho
Anh đi mãi thế hay là chốn
Cứ để em yêu tối khó khò
Chẳng tưới cho nên nhanh héo lụi
Hoa tàn lá úa bảo sao vui
Về bù nước gấp may còn kịp
Giữ mắt chồi non khỏi ngậm ngùi
Ngóng đợi lâu rồi nước chẳng rơi
Còn anh mải miết chuyến rong chơi
Chiều nay tiếc lắm dùng tay vặt
Cả nụ cùng hoa cũng đã vơi.
Nhờ anh đến giúp cứu hoa hồng
Cố gắng ngày đêm múc nước sông
Mỗi tối bên cây ta nói chuyện
Cùng nhau thống nhất tính lao công.
Nguyễn Công Xuân
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang