13/09/23 – 03:09
THU HOÀI NIỆM
Mỗi độ thu sang lá úa vàng
Heo may nhè nhẹ báo mùa sang
Thu lại về riêng mang bao nỗi nhớ
Chuyện tình buồn muôn thuở sẽ không phai
Vẫn nhớ mãi ngày chia tay năm cũ
Để suốt đời phải vấn vương ủ rũ
Bao thu rồi lá rụng đã qua mau
Trả lại nhau mùa thu cũ năm nào
Tình nồng thắm bên nhau chung hạnh phúc
Một mối tình tưởng chẳng phút nào xa
Nhưng hôm nay lại đành để phai nhòa
Người xa mãi còn mình ta nuối tiếc
Sao quên được chiều thu buồn da diết
Một chiều thu… nức nở… tiếng mưa rơi…
THU SẦU
Mỗi độ thu về lá vàng rơi
Nghe như xao xuyến dạ bồi hồi
Chiều thu lặng ngắm hoàng hôn xuống
Những áng mây trôi tận cuối trời
Thu đến riêng mang bao niềm nhớ
Cho lòng khắc khoải nỗi chơ vơ
Chiều nghiêng lặng lẽ mây đùa gió
Gió cuốn tàn rồi một giấc mơ
Ta tự hỏi lòng thu đến chi
Rồi tàn tất cả chẳng còn gì
Chỉ riêng nỗi nhớ sao da diết
In đậm trong lòng phút phân ly
Âm thầm than thở với cao xanh
Vì đâu chia cắt mối duyên lành
Đành cam tủi phận hồng nhan bạc
Trách sợi tơ hồng quá mong manh
Buộc ràng không chắc nên tan vỡ
Duyên nợ bẽ bàng phải bơ vơ
Thu về se lạnh tình đơn lẽ
Ủ ấm chăn đơn dạ thẫn thờ
Thôi đành về lại chốn xưa
Mặc tình đi sớm về trưa một mình.
Ngày 07/9/2023
LẶNG LẼ
Anh lão tôi hôm nay dạ bồi hồi
Nhớ hoài thời trai trẻ tuổi đôi mươi
Gặp cô em gái miền sông nước
Tuổi mới tròn trăng yêu quá thôi
Nàng ngắm nắng vàng qua màu xanh kẻ lá
Đôi mắt trong veo chưa hiểu chữ tình
Yêu rất nhiều nhưng đành phải lặng thinh
Khi đất nước hòa bình anh trở về quê cũ
Chưa một lần thăm bạn hữu miền Tây
Cô bé năm xưa vẫn ở nơi nầy
Lớn dần lên cùng vui khổ vơi đầy
Rồi tình cờ họ gặp lại trên phây
Anh bộ đội hai lăm nay đã thành ông lão
Cô bé năm xưa giờ cũng đã già
Tình yêu xưa nay trở thành tình bạn
Vẫn hằng ngày gởi trao bao lời chúc
Cố gắng mạnh lành nha anh lão nhé
Vui khỏe an bình cô bé năm xưa
Tình bạn già dẫu không đón không đưa
Thế sao! Mỗi chiều mưa lòng bồi hồi buồn da diết!
12/8/2023
TỰ BẰNG LÒNG
Tuổi chiều rồi ta hãy cứ thảnh thơi
Buông bỏ hết đầy vơi trong cuộc sống
Ngước mắt nhìn bầu trời đêm cao rộng
Vẫn còn bao vì sao sáng long lanh
Thân ta là hạt bụi nhỏ mong manh
Nên cố giữ cho an lành trong sáng
Tâm thiện lương ta cũng ráng giữ gìn
Để thấy rõ con đường mình đã chọn
Lý trí dẫn đường tâm ta sáng tỏ
Đời trắng đen ta phải rõ tinh tường
Con tim mù vì nó không có mắt
Nên đôi khi dễ mắc phải sai lầm
Gây đau thương âm thầm thân gánh chịu
Tuổi chiều rồi thà cứ sống cô liêu
Thong dong bước đường chiều lòng thanh thản
Sống an vui không than vãn mọi điều
Đường đang đi dù chiều nghiêng nắng tắt
Tự bằng lòng vì nghiệp phước do ta.
CHIỀU NGHIÊNG
Mùa thu một buổi chiều tà nắng nhạt
Vạt nắng vàng còn đọng lại chút mong manh
Bầu trời cao luồng gió nhẹ mát lành
Lá trên cành úa vàng bay lả tả
Những áng mây gió lùa bay muôn ngả
Dưới đồng xanh những cánh cò bay lả
Cố tìm mồi cho tất cả đàn con
Củng như ta bao cay đắng mõi mòn
Dù nắng mưa hay dông bão cũng vì con
Người xưa nói “dưỡng nhi đãi lão”
Sanh con ra phải dạy dỗ nên người
Để tuổi già được nhẹ nhàng thư thả
Chịu gian nan hay khổ đau vất vả
Chỉ mong sao cho con khỏe con ngoan
Cố học hành cho bằng bè bằng bạn
Biết kính thầy trọng cha mẹ ông bà.
Biết cư xử ôn hòa dù làng giềng hay xa lạ
Lời dạy ấy phải ghi lòng tạc dạ
Hôm nay đây các con đã làm nên tất cả
Hiếu đạo tròn cùng tình nghĩa thiêng liêng
Tuổi về chiều lòng ta đã bình yên
Sống vui khỏe ấm nồng dù chiều nghiêng nắng nhạt.
Chiều 12/9/2023
Nguyễn Hoàng Mai
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang