Nguyễn Sơn Phương: Chùm thơ tình số 001

01/06/23 – 09:06

Tác giả Nguyễn Sơn Phương

 

 

THEO BƯỚC CHÂN THỜI GIAN

Mưa rơi ướt cả trời chiều
Một mình ta với bao nhiêu nỗi niềm
Gió nhè nhẹ buốt vào tim
Đôi chân lạc nẻo về tìm ngày xưa
Hình như qua đã bao mùa
Cũng trời tháng Sáu, cũng mưa cuối ngày
Gió lùa nặng hạt mưa bay
Phố phường chìm giữa màu phai ánh đèn
Tơ lòng rối gót chân quen
Đường mưa trải rộng đan xen nỗi buồn.

Ngoài trời dứt hạt mưa tuôn
Cho tôi tìm bóng người thương năm nào
Về cùng góc phố xôn xao
Bao năm cách biệt lời trao khôn cùng
Ước sao có cuộc trùng phùng
Ta còn gặp được người dưng một lần
Để xem trên lối đường trần
Có còn đủ sức bước chân vào đời
Hay là giạt cánh bèo trôi
Có làm nhạt nét son môi ngày nào?
Biết ngày sau sẽ ra sao…
Thời gian rồi sẽ đi vào… hư vô.

 

KHOẢNH KHẮC

Ta len lén nhìn nỗi đau nhân thế
Mới biết đời không dễ sống bình yên
Triệu con người là triệu chuyện lo riêng
Kèm theo những ưu phiền không giải nỗi
Ta bất lực, chung quanh toàn bóng tối
Và chợt nghe có lỗi với muôn người
Nhưng thật lòng, ta như họ mà thôi
Lủi thủi sống chờ vơi niềm hận tủi.

Tưởng chừng như kiếp người luôn ngắn ngủi
Qua đêm rồi lại tới buổi bình minh
Hoa rụi tàn, nụ mới sẽ hồi sinh
Thành một chuỗi hành trình dài vô tận
Hãy cứ tin sau những lần lận đận
Cuộc đời này sẽ vẫn ngát hương hoa
Cảm ơn vì hạnh phúc chẳng đâu xa
Mà có sẵn trong ta từ bao thuở.

Trải một thời, ta nghe từng giọt nhớ
Nghe lãng quên rơi vở nát linh hồn
Chỉ một mình ta với nỗi cô đơn
Với trống vắng gậm mòn chân lữ thứ.
Cố mà quên, những gì không đáng nhớ
Ngày xưa còn đau mãi trái tim côi
Dù bây giờ khoảng cách quá xa xôi
Ta khát được một đôi lần hò hẹn.

Để biết rằng, dù tình không trọn vẹn
Cũng hơn là tình chợt đến, chợt đi
Mà đời thì chẳng chút luyến lưu chi
Qua mấy cuộc từ ly quen nếm trải
Cuộc tình tan, còn mong chi giữ lại
Cố làm gì! Cũng sẽ sớm rời xa
Dặn lòng đừng vì những dấu phôi pha
Làm mai một đời ta trong khoảnh khắc!

 

TÔI TÌM LẠI MỘT VÒNG TAY

Dấu vết một thời để lại
Trên vầng trán những nhăn nheo
Trong đôi mắt buồn nếm trải
Lờ mờ bóng dáng rong rêu.

Như là nỗi đau năm tháng
Thêm đầy oằn nặng vai mang
Là khi niềm tin biến dạng
Nhìn đời méo mó dung nhan.

Ta chẳng còn gì để nhớ
Không còn gì để vấn vương
Chợt hiểu ra mình bao thuở
Co trong vỏ bọc u buồn.

Một đời chìm trong khao khát
Ta thèm được lúc nguôi ngoai
Dù chỉ là trong chốc lát
Còn đầm thấm một vòng tay.

Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ
Cho ta bấu víu vào đời
Để quên một thời quá khứ
Nụ cười lại nở trên môi.

 

LẦN THƯ CUỐI

Em đến vội
Rồi ra đi cũng vội
Ta mấy mùa trăng, đợi bóng người đi
Nắng nơi này – nắng đốt mối tình si
Em phương đó có vì ta nhung nhớ?
Ta nơi đây, bao đêm buồn trăn trở
Thức một mình mà ngỡ thức trong mơ
Em vô tình hay cố ý làm ngơ
Đâu có biết, ta bây giờ đến vậy?
Ta cố góp ngàn lời yêu bóng bẩy
Viết cho đầy trang giấy gởi cho em
Lá thư tình cố viết vội trong đêm
Chờ nắng sáng ngày lên hong nét mực
Thư viết xong, mà lòng còn rạo rực
Đọc xong rồi, lại đọc nữa trong đêm
Cứ phập phồng lo sợ… mãi chưa yên
Liều phải gởi đến em dù biết trễ…
Em hãy đọc khi nào em có thể
Đọc xong rồi, nhớ xé nhỏ giùm thôi
Xem như ta nói hết với em rồi
Mai nếu gặp xin làm người xa lạ!
Hãy xem như… chưa một lần nào cả,
Luôn cả lần ta đã gởi tình thư!

 

TÌNH YÊU TƯỢNG ĐÁ

Quán vắng em ngồi đây với ai
Chiều rơi trong đáy mắt u hoài
Bia vơi, bọt trắng thành ly đọng
Rượu nhạt màu rồi, em có hay?

Tôi uống nỗi buồn trong mắt em
Mù xa kỷ niệm khó mong tìm
Trong hơi men đắng chờ ly cạn
Một chút buồn len trong mạch tim.

Mấy cuộc trùng phùng, em với tôi
Vì sao em chẳng nói nên lời?
Em vô tâm hay tại lòng rung động
Lơ đãng nhìn chiều… đêm sắp rơi.

Em nói đi!
Dù câu hứa suông
Cho tôi say bởi chất men buồn
Rồi mai thức dậy là quên hết
Quên cả cuộc tình đang vấn vương.

Em với tôi
Bèo mây gặp nhau
Dù em chưa nói một câu nào
Nhưng sao tôi vẫn hoài thương nhớ
Như đã từng yêu tự kiếp nào?

Mai nếu xa, đừng quên nhé em!

Nguyễn Sơn Phương

Nguồn ảnh internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: