13/09/23 – 03:09
LỜI THÌ THẦM CỦA GIÓ
Gió nói gì hả bạn?
Sao cây lá rung rinh
Cuốn theo từng làn sóng
Gió làm bạn chúng mình
Gió đi qua bờ đê
Mang theo hương đồng nội
Chim chuyền cành vẫy gọi
Từng giọt nắng thu về
Gió kết thành vần thơ
In hình trong trang sách
Sợ chúng bạn xa cách
Gió đoàn kết tình người
Gió hong khô áo em
Gió trêu đùa mái tóc
Buổi trưa trời nóng bỏng
Gió mang hơi lạnh về
Ôi! Gió của tuổi thơ
Thì thầm trong tai bé
Bé yêu lớn nhanh nhé
Gió thổi đến ước mơ.
TÌNH HẠ
Em có nghe hạ về
Trong tiết trời rực nắng
Cánh cò bay trăng trắng
Lay đọng những giọt sương
Em có nghe tình thương
Đang đâm chồi nảy lộc
Chút tình yêu thân thuộc
Chắp cánh những giấc mơ
Em có nghe vần thơ
Đang tự mình khoe sắc
Những trải nghiệm tâm đắc
Kết nối những thi nhân
Có những chút phân vân
Có những chút hờn giận
Rồi nước mắt rơi gần
Chia tay màu bụi phấn
Em có nghe phượng vĩ
Đang thổn thức nói rằng
Hòa quyện cùng gió trăng
Cho tình ta thêm đẹp
Hạ ơi, tôi xin phép
Thêm một chút sắc màu
Cuộc đời bớt khổ đau
Ngân vang tình huynh đệ.
NHỚ MẸ
Con đã về đây, mẹ của con
Người mẹ năm đói thường nhường cơm
Dạy con khôn lớn và thành đạt
Cặm cụi quanh năm chẳng giận hờn
Vi vu gió thổi trên cành cây
Xào xạc lá khô dáng hao gầy
Bóng mẹ cuốc đất trồng khoai, lạc
Trăng treo đầu bãi, đêm vẫn còn
Nhà không có bố, mẹ héo hon
Gồng gồng, gánh gánh nuôi các con
Niềm vui lớn nhất trong lòng mẹ
Bằng khen con trẻ đem về nhiều
Và con du học ở phương xa
Bỏ mẹ cô đơn nơi thôn nhà
Thỉnh thoảng biếu mẹ vài đồng bạc
Gọi là báo hiếu với mẹ già
Năm trôi qua, tháng trôi qua
Mẹ tóc bạc phơ ngồi uống trà
Nhớ thương thằng nhỏ nơi xa thẳm
Ăn ngủ được không? Có xây nhà?
Hoàng hôn vừa xuống, rụng chiếc lá
Mẹ đã đoàn tụ với ông bà
Con trẻ quỳ xuống bên mộ mẹ
Khóc kể chi nữa, muộn rồi mà.
SÔNG QUÊ
Mười một tuổi theo cha đánh cá
Dọc con sông in bóng trưa hè
Gió từng hồi kẽo kẹt bờ tre
Nắng đùa nhẹ lên búp măng mới chớm.
Những chú cá cỏn con chưa lớn
Chiều mang về nấu cháo mẹ vui
Dòng sông quê chở mơ ước xa xôi
Giữ tất cả buồn đau, kỷ niệm
Giữ tất cả những gì lưu luyến
Của một thời bắt ốc mò cua
Của một thời cơ cực bốn mùa
Cha mẹ nhường cơm thích ăn rau, ăn sắn
Chiều tàn về, chúng tôi ùa ra tắm
Ngâm mình trong dòng nước hiền hòa
Sông như mẹ vỗ về với lá hoa
Sóng lăn tăn trốn tìm cùng lũ nhóc.
Nay rời xa, sông quê bỗng chốc
Hóa cô đơn, ôm giấc mộng bé thơ
Sông buồn, sóng uốn lượn đôi bờ
Như tìm lại một thời vui kỷ niệm.
ĐÔI CHÂN MẸ TÔI
Đôi chân đó trèo đèo lội suối
Thồ hàng, bán gạo muối nuôi con
Đôi chân quanh năm đi mòn
Dẫm đất đá thành bụi cát
Chân mẹ khổ để con ngồi mát
Ăn có mẹ lo, uống có mẹ hầu
Con ngủ nghỉ chẳng có lo âu
Một thân mẹ gánh gồng hai vai nặng
Những hôm trời mưa nước lên bạc trắng
Đôi chân mẹ bì bõm trong mưa
Lội sình bùn, lội đến trưa
Mong mưa tạnh mẹ về bên gian bếp
Ở nơi đó chồng con ngồi khép nép
Chờ mẹ về với mâm cơm ngon
Đôi chân mẹ lại vất vả, hao mòn
Đôi chân mẹ suốt ngày lam lũ
Nay mẹ già mắt mờ tay yếu
Đôi chân người không hoạt bát như xưa
Đôi chân người chống gậy bốn mùa
Đôi chân người bây giờ run lắm
Mẹ ơi! Chúng con yêu mẹ quá
Con nguyện làm đôi chân cho mẹ suốt đời
Con nguyện cõng mẹ đi khắp muôn nơi
Trên lưng con mẹ là suối nguồn hạnh phúc.
Nguyễn Thành Tâm
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang