Nguyễn Thúy (Bình Phước) – Chùm thơ tình

28/02/23 – 01:02

Tác giả Nguyễn Thúy

MÃI NHỚ…

Có một người anh đã cố thử quên
Bởi có duyên nhưng lại là không nợ
Nên anh sợ… nếu mình còn nhung nhớ
Chẳng kìm lòng, rồi lại tới tìm nhau.

Có một người ngay từ lúc bắt đầu
Anh đã ước mình thành đôi duyên nợ
Nhưng duyên số chúng ta thành dang dở
Em theo chồng đành cất bước sang ngang…

Anh thương em… lận đận kiếp đa mang.
Rồi trách mình sao ngày xưa nông nổi
Tự trọng quá cao… để thành có lỗi
Với chính em… với cả cuộc đời mình.

Có một người cứ mỗi sáng  bình minh
Anh đều ước ngày an lành với họ
Và mỗi chiều khi hoàng hôn vừa đổ
Thầm chúc em… hạnh phúc mãi bên người…

Có một người, nhan sắc đã tàn phai
Nhưng trong anh người vẫn là mãi mãi
Chỉ tiếc rằng chẳng thể nào trở lại
Hẹn kiếp sau… ta sẽ mãi bên người…

 

CÓ KHI NÀO…

Có khi nào trong một phút suy tư
Em chợt nghĩ mình từng thương nhau nhỉ
Có khi nào trong cô đơn, em  nghĩ
Anh thế nào có hạnh phúc hay không…

Có bao giờ trong khoảng trống mênh mông
Giữa dòng đời bon chen nhiều mộng mị
Em buồn bã rồi lại ngồi suy nghĩ
Giá ngày xưa… nhưng có giá… bao giờ.

Anh bây giờ chỉ có một ước mơ
Em bình an… sống trọn đời hạnh phúc
Chẳng bên anh như ta từng thề ước
Mà bên ai… như thế cũng đủ rồi.

Chúng ta giờ tóc đã nhuốm sương phôi
Chẳng cháy bỏng giống đôi mươi em ạ
Đôi mắt quầng thâm, sạm đen gò má
Da nhăn nheo cùng những nốt đồi mồi.

Nếu một ngày… là nếu một ngày thôi
Ta vô tình… gặp lại nhau em nhỉ
Đừng dửng dưng… cúi chào nhau em nhé!
Rồi mỉm cười… lặng lẽ bước qua nhau…

 

THU ĐẾN

“Gửi cho người chút nắng hạ đầu thu”
Đang len lỏi qua từng ô cửa nhỏ
Gửi kèm gió bao lời yêu luyến nhớ
Đã rêu phong theo năm tháng đợi chờ.

Ta gửi người… màu hoa tím ngẩn ngơ
Còn e ấp khi thu vàng gõ cửa…
Và gửi người chút heo may đầu ngõ
Vẫn ngượng ngùng khi thu đến chiều hôm…

Gửi tới người… con tim… vẫn cô đơn
Còn viển vông… dù phai tàn hoang hoải
Ta đang say… hay ta còn nhớ mãi
Giọt nước mắt buồn… đọng mãi bờ mi

Nói với người… ta mãi kẻ tình si
Khi mưa thu thất thường và đứt đoạn
Ta vụng về viết thơ tình tháng Tám
Lặng lẽ gửi người… chút xao xuyến đầu thu…

 

DẠ KHÚC THÁNG HAI

Anh gọi tháng Hai sang
Trên cành xoan đầu ngõ
Rớt đầy bờ vai nhỏ
Trong ánh mắt ai cười.

Gọi nỗi nhớ đầy vơi
Vần thơ tình viết dở
Trắng mùa hoa mận rộ
Tình anh còn chơi vơi.

Anh gọi những giọt mưa
Cho mùa thay áo mới
Gọi yêu thương vời vợi
Chén rượu đào nồng cay.

Gọi giai điệu chiều nay
Lao xao trong vòm lá
Gói mùa Xuân vội vã
Tình anh vẫn đong đầy.

Vẫn dạ khúc tháng Hai
Mình anh qua lặng lẽ
Xuân nay không còn trẻ
Em nơi nào có hay…

 

XA QUÊ…

Mới hôm nào về thăm lại quê hương
Sau bao năm xa quê nghèo một thuở
Vừa đi thôi lại cồn cào nỗi nhớ…
Cứ như xa lâu lắm vẫn chưa về.

Mới ngày nào lăn lộn khắp triền đê
Chơi đánh khăng, thả diều cùng lũ bạn
Cha kéo cão, mẹ lặn sông bắt vạn
Đông vun ngô, gió rét thổi không ngừng.

Xa quê nhà thấm thoát đã bao năm…
Sao nhớ mãi cánh đồng quê da diết
Cứ mỗi chiều bóng hoàng hôn vừa rớt
Lại nghẹn lòng khi nhớ tới quê hương…

Bao nhiêu năm lưu lạc khắp bốn phương
Sống quê người nay tóc dần điểm bạc
Cuộc sống tha hương nhiều khi mỏi mệt
Đêm gối đầu đau đáu nhớ quê hương…

Nguyễn Thúy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: