19/07/23 – 08:07
NHỚ MẸ
Thương nhớ mãi một thời còn nhỏ dại
Mẹ hiền lành từng dãi nắng dầm mưa
Thuở bé thơ chạy trốn dưới hàng dừa
Rồi nhìn ngắm mây lưa thưa lướt vội
Người làm lụng từ tờ mờ đến tối
Yêu con thơ luôn nói lời ngọt ngào
“Sống trên đời con hãy biết tặng trao
Cho là nhận chẳng có hao con ạ”
Nhớ ngày ấy lúa gặt xong còn rạ
Trời lạnh đông trở giấc vội ra đồng
Nhổ rồi gom bao gốc rạ cho xong
Về ủ nấm thấy trong lòng rộn rã
Tình sâu nặng cả một đời vất vả
Vẫn an nhiên thư thả chẳng biết buồn
Tháng Bảy về trời lại đổ giọt tuôn
Không ngần ngại dù mưa luồn bão táp
Mơ được mãi trong vòng tay ôm ấp
Của mẫu thân khỏa lấp những cơn sầu
Ngày tháng dài hạnh phúc bởi ơn sâu
Chỉ có mẹ là bền lâu hơn cả
Giờ hồi tưởng thấy niềm đau trong dạ
Mẹ qua đời con tất tả ngược xuôi
Từng đêm thâu sầu tủi giấc ngủ vùi
Trong giấc điệp lại mỉm cười ôm mẹ…!
Ánh Hồng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang