Nhớ một người – Thơ Nguyễn Sương

02/08/23 – 09:08

Tác giả Nguyễn Sương

 

NHỚ MỘT NGƯỜI

Nhớ một người dù cách biệt hai nơi
Kẻ dương gian, người nằm yên cuối đất
Giây phút cuối nhìn nhau lòng chua xót
Nước mắt nghẹn ngào giây phút chia phôi.

Lần cuối cùng người nắm lấy tay tôi:
Anh xin lỗi, từ nay anh không thể
Bước bên em ủi an cạnh cuộc đời
Xin em đừng buồn nhỏ lệ thương đau.

Trời không thương, mình lỗi hẹn trầu cau
Hẹn kiếp sau mình tròn duyên hẹn ước
Mình thương nhau tha thiết mà chẳng được
Bởi số phần nên mình phải xa nhau.

Nhà anh giờ sẽ vắng vẻ trước sau
Còn mẹ già đi vào ra sớm tối
Cơn mưa gió lùa tạt ngang ướt vội
Sợ mái nhà dột, mẹ lạnh co ro.

Em lang thang bước ngược về miền nhớ
Thấp thoáng đâu đây bóng anh mỉm cười
Duyên lỡ làng nên đứt đoạn anh ơi!
Nơi ấy anh cũng ngậm ngùi chua xót.

Trời Vũng Liêm nhuốm màu buồn tang tóc
Sông nước vô tình trôi dạt mênh mang
Đứng trên cầu lòng trăm mối ngổn ngang
Người nằm cuối đất, người về nặng trĩu.

Nguyễn Sương

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: