19/10/23 – 03:10
NHỚ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CON
Chín tư niên cuối đường đời
Ngàn dặm xa thẳm chân trời mênh mang.
Xa bao nhiêu lũy tre làng
Bóng mẹ nơi ấy khẽ khàng chiều hôm
Nhớ nhiều mái tóc mẹ buông
Mây chiều đã phủ đượm buồn thời gian
Cả đời vất vả gian nan
Nuôi con khôn lớn không màng gió sương.
Bước chân gian khó canh trường
Những chiều mưa bão, con đường thêm trơn.
Vai mẹ đè nặng nhiều hơn
Chén cơm, manh áo để nhường phần con
Bao năm sông cạn núi mòn
Các con khôn lớn, mẹ mòn tấm thân.
Đường dài xa cách ngàn lần
Muốn một ngày lễ về gần mẹ ơi!
Hôm nay hai mươi tháng Mười
Mẹ là Phụ nữ một đời tôn vinh.
Ngày xưa mẹ rất đẹp xinh
Ngày nay mẹ vẫn nguyên hình như hoa
Con từ ở tận nơi xa
Nhớ thương nhưng chỉ ngắm qua tấm hình
Cầu mong nơi ấy yên bình
Trời yên, gió lặng một mình chờ con.
Nguyễn Thị Nga
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang