29/06/23 – 04:06
NỢ EM MỘT GIẤC MƠ
Anh nợ em… một giấc mơ mùa xuân,
Khi bóng em… ẩn hoa đào sắc thắm.
Nỗi nhớ nhung… lặng thầm trong sâu thẳm,
Vẫn dạt dào… say đắm bởi hương xuân.
Rồi hạ về… mang duyên nợ tình em,
Hoa gạo đỏ… làm nắng hè cháy bỏng.
Gió đêm về… ru say người trong mộng,
Duyên nợ rồi… để đón đợi thu sang.
Đêm mùa thu… rực rỡ ánh trăng vàng,
Để cho cả… khoảng trời đang rộng mở
Em đón đợi… khi tâm hồn mở cửa,
Trái tim hồng… như ứa giọt ngọc châu.
Tưởng hết rồi… chẳng còn nợ em đâu?
Nhưng đông đến… lá sầu theo gió lạnh.
Tình thơ ơi… dáng hình em đỏng đảnh,
Sao cứ hoài… anh nợ nữa hay không?
Đã bốn mùa… xuân, hạ với thu, đông,
Anh vẫn biết… còn nợ em nhiều lắm.
Cứ nhìn vào… trong màn đêm sâu thẳm,
Hình bóng em… trông duyên dáng, dịu hiền.
Anh vẫn biết… chúng mình nặng tơ duyên,
Nhớ mong nhiều… khi màn đêm buông xuống.
Tình yêu kia… là mối tình cộng hưởng,
Để trong đời… luôn mang nợ tình nhau.
Dẫu bây giờ… hay đến tận mai sau,
Món nợ ấy… chẳng bao giờ trả được.
Để con tim… và tâm hồn rạo rực,
Dẫu cuộc đời… đã xế bóng hoàng hôn.
Cứ để đời… mang nợ kiếp trầm luân,
Anh sẽ trả… khi lìa xa dương thế.
Trả cho em… một mối tình dâu bể,
Khi dương trần… anh mang nợ tình em.
Nghi Sơn, 26/6/2023
Phạm Hải
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang