11/09/23 – 03:09
NÓ VÀ TÔI
Nó và tôi ngày đó học chung trường
Lại chung lớp thuộc ngôi trường Nội trú
Giờ hai đứa ở hai nơi cách trở
Gặp được nhau nhờ có Vinaphone…
Ngày vào trường, lạ lẫm với Quy Nhơn
Tôi bỡ ngỡ: buổi đầu còn chưa thuộc
Nó gần gũi với lời người vào trước
Tôi vui mừng biết được nó đồng hương.
Thời gian trôi mấy mùa phượng đỏ đường
Tôi và nó vẫn chung trường, chung lớp
Đã tìm thấy ở nhau nhiều điểm hợp
Nó và tôi rộn rịp tựa yến oanh.
Thời học sinh, tôi với nó song hành
Khi hướng nghiệp, đường đi thành hai ngả
Mặc dù vậy, vẫn không thành xa lạ
Nó và tôi một dạ nhớ nhau hoài.
Cho đến nay, đã quá một vạn ngày
Tôi và nó vẫn hai đầu nỗi nhớ
Bởi hội ngộ thường năm nào cũng có
Mà nó thì công việc cứ bao vây.
Và lần này, tôi báo để nó hay
Trường Nội trú tới đây là hội ngộ
Nó lại bảo nếu về thì gặp khó
Hẹn lúc nào, sẽ có mặt chung vui.
Như vậy là cuộc gặp nó và tôi
Một lần nữa lỡ rồi… Song, cứ đợi
Biết đâu đó điều bất ngờ sẽ tới
Nó sẽ về dự hội ngộ ngày mai.
Trần Thanh Phong
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang