24/08/23 – 01:08
NỒI CANH CỦA MẸ
Con là nguời viễn xứ
Nhớ đủ điều, con nhớ hết mẹ ơi
Bưng chén cơm lên con nhớ mẹ
Mấy chục năm rồi con vẫn không quên
Những nồi canh của mẹ cho chúng con cuộc sống
Thuở hàn vi sao mà thật ấm lòng
Con nhớ nhất, là nồi canh chuối
Có gì đâu, chỉ là chuối chín thôi
Nồi canh của mẹ chỉ toàn là chuối
Mà sao con ăn mãi vẫn ngon lành
Không có chuối, mẹ nấu canh rau đắng
Rau đắng mà không đắng mẹ ơi
Con nhớ mãi nồi canh rau má
Không có gì bằng má với con
Nồi canh đu đủ rất ngon
Con nhớ, quanh nhà toàn lá me non
Vài con cá nhỏ mẹ cũng cho chúng con nồi canh ngon lạ
Và còn nữa, canh bầu, canh bí
Cả những nụ hoa, của bí của bầu
Mẹ ơi, sao mẹ tài ghê
Có canh nào ngon hơn canh thiên lý
Rồi những buổi trưa về, con hái nào rau sam, rau ngổ
Mẹ nói canh nầy ăn nên thuốc lắm con
Canh mồng tơi, tím mà không tím
Đọt nhãn lồng thì luộc chấm tương
Canh của mẹ ở khắp muôn phuơng
Có khi chỉ là tô nuớc mưa mát ruợi
Bỏ cơm vào, con cũng ăn ngon
Canh của mẹ… mà ấm áp đời con
Vài trái me chua, một, hai con cá
Những cọng cần mọc hoang ngoài ruộng
Mẹ con mình cũng có những nồi canh
Con lại nhớ những con cua đồng
Mẹ bắt buổi trời mưa
Đem giã nhuyễn rồi chắt ra lấy nuớc
Nồi canh rau đay hấp dẫn vô cùng
Con không quên, mẹ còn bỏ vô quả muớp
Mướp thơm thơm tình mẹ mặn nồng
Con còn nhớ trái đậu rồng leo bên bụi tre
Mẹ cũng hái và nồi canh thật tuyệt
Vài ba con tép, mấy bụi hẹ, hành
Ôi… nồi canh rạt rào hạnh phúc
Và còn nữa, quê mình nhiều cây so đủa
Bông trắng cả vòm trời… đón buổi chiều nghiêng
Mẹ hái nấu canh cho con ngọt cả môi mềm
Những củ khoai từ, khoai lang, khoai mở
Ai đã từng ăn mà không nhớ bao giờ
Canh của mẹ, là những bờ rau muống
Buổi chiều về với một quả chanh
Cũng cho con những chén cơm nóng hổi
Canh của mẹ, muôn màu muôn vẻ
Và có khi là những quả cà chua
Vài con tôm khô cũng là món canh ngon khó tả
Mẹ ơi… sao mà mẹ của con tài thế
Cái gì mẹ cũng biến thành canh
Canh khổ qua đắng mà không đắng
Có mẹ rồi, ngọt lịm cả đời con
Mẹ nhớ không, những trái khế sau hè
Mẹ nấu cho con với vài con tép bạc
Có gì ngon hơn trong buổi trưa nồng
Chiều chiều mẹ ra dòng sông
Bông lục bình tím ngắt
Mẹ hái về cũng là một nồi canh
Lục bình tím nhưng canh không tím
Mẹ tuy nghèo nhưng giàu lắm mẹ ơi
Những nồi canh của mẹ là cả kho tàng
Con ăn mãi, ăn hòai mà không hết
Canh của mẹ nuôi con khôn lớn
Không bao giờ con kể hết những nồi canh
Canh của mẹ là quả bần, quả sấu
Là trái dừa non, là quả bí tròn
Là tim, óc của nguời đàn bà lam lủ
Con tự hào về cái nghèo của mẹ
Đã dạy con bao lý lẻ ở đời
Canh của mẹ nhớ mãi không thôi
Nhắc nhở con trên mọi nẽo đuờng đời
Nơi ta đến, sẽ cho ta tất cả
Hãy nhìn quanh, cái gì cũng có thể
Là những nồi canh ngon tuyệt
Mẹ của con chỉ học lớp ba trường làng
Nhưng mẹ dạy con muôn ngàn lẽ sống
Cuộc sống không bao giờ là không thể
Cuộc sống không bao giờ dừng lại
Dòng đời vẫn trôi
Tất cả mỗi dòng sông đều chảy
Và theo nhau về biển.
Tống Thu Ngân
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang