15/07/23 – 01:07
NỖI LÒNG NGƯỜI CHA
Mặc cho thế sự xoay vần
Cuộc sống vất vả gian truân chẳng rời
Yêu con yêu nhất trên đời
Phong ba bão táp vẫn thời cõng con
Sông kia nước chảy đá mòn
Nhưng con thì mãi vuông tròn tình thân
Mặc cho chân sạn vai sần
Yêu con thì chẳng ngại ngần gian lao
Yêu như hồi bé ngày nào
Bây giờ khôn lớn vẫn trao tình nồng
Các con có vợ có chồng
Vẫn như ngày ấy ta bồng lên non
Bây giờ cha chẳng còn son
Đôi lúc ngậm quả bồ hòn vẫn vui
Cầu cho mọi chuyện đẩy lùi
Các con mãi được chôn vùi đắng cay
Ước gì thế sự đổi thay
Cho con quay lại những ngày bé ti
Để ta dẫn dắt tập đi
Ôm con trời lạnh cõng khi mưa phùn.
Vũ Công Cán
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang