24/11/23 – 02:11
NỖI NHỚ CỨ TRÔI
Mỗi đông về em lại thấy lạnh hơn
Không còn ai để dỗi hờn trách cứ
Anh mỏi gối nhọc nhằn nơi viễn xứ
Em mệt nhoài níu giữ áng mây trôi
Anh mang ấm nồng lạc chốn xa xôi
Để mùa sau lạnh gấp đôi mùa trước
Ta cùng đi nhưng về hai hướng ngược
Lạnh tăng dần theo mỗi bước rời nhau
Chẳng phụ tình mà phải chịu đớn đau
Không bạc nghĩa vẫn đêm thâu vò võ
Chắc tại mây quay cuồng trong bão gió
Nên đuối dần cho buông bỏ gọi tên
Chỉ có điều em vẫn chẳng thể quên
Sao nỗi nhớ lại lâu bền đến thế?
Dù đôi mắt đã cạn khô dòng lệ
Nhưng bóng hình lại không thể mờ phai
Đông mang theo buốt lạnh phủ đêm dài
Mình vẫn thế, chia thành hai lối mộng
Em chỉ xây quanh mình em khoảng trống
Giấu nỗi buồn trong hang động tim côi
Nỗi nhớ thì không thể giấu được rồi
Nên cứ thế… cứ trôi… cùng vô định…
Hoàng Anh Dũng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang