24/10/23 – 02:10
NỖI NHỚ ĐÊM ĐÔNG
Giữa đông rồi, trời lạnh quá anh ơi
Gió ào ạt, rít gào nơi khe cửa
Đêm hoang vắng đã trôi qua quá nửa
Chỉ mình em vò võ đếm sao trời.
Trong tĩnh lặng, trái tim thấy chơi vơi
Thân xác cô đơn, rã rời, trống trải
Đêm vắng anh thấy lòng mình hoang hoải
Gối chăn êm, mà giấc ngủ chẳng về.
Mối tình mình sao cách trở sơn khê
Thời gian trôi vẫn nhớ về đông ấy
Chút kỷ niệm em nâng niu giữ lấy
Sợ xa nhiều, người sẽ thấy lãng quên.
Ngoài kia thôi, trăng vẫn sáng bên thềm
Lòng khắc khoải, nghe sương đêm tý tách
Mong trời sáng, chợt trái tim thầm mách
Có một người cũng thao thức như em.
Đêm 21/12/2021
Phạm Hạnh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang