30/11/23 – 03:11
NỤ CƯỜI CÕI TẠM SẮC HOA
Một nụ cười và bông hoa đẹp này
Anh đã hái được rồi sao không giữ
Mà anh mãi thờ ơ rồi lưỡng lự
Làm hoa tàn cánh mỏng cứ chơi vơi
Trên Facebook phê phán mối tình hời
Xem tình ảo làm phần đời thêm khổ
I tờ lấy chữ ghép thành duyên nợ
Thẩm u sầu làm dang dở hồn hoa…
Cõi tạm này tạo hoá cảnh tư hòa
Nói lời gió thoảng bay xa ẩn dụ
Trăm năm một kiếp đường đi mây phủ
Viễn xứ phồn vinh nhắn nhủ ba loa
Bỏ mặt hoa kia hương sắc nhạt nhòa
Rồi oán trách chi làm hoa đau tủi
Khi hoa nở nâng niu tàn vức bụi
Gọi là niềm vui hất hủi cho đời
Một đóa hoa lạc lõng vào muôn khơi
Cho cuộc sống làm con người vui khổ
Để rồi sự lìa tan và phẫn nộ
Kiếp luân thường hồ hởi chuyện tơ duyên.
Nguyễn Thúy Mỹ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang