18/10/23 – 10:10
NỤ CƯỜI ĐÁNH RƠI
Tôi lỡ đánh rơi mất nụ cười
Ai người nhặt được, trả lại tôi
Ngày qua đêm đến tìm chẳng thấy
Chỉ thấy trăng khuya khuyết nửa thôi
Ngoài trời se lạnh đã chớm đông
Cơn gió thổi qua lạnh buốt lòng
Nụ cười đánh rơi Đông có thấy?
Và biết nơi nào nhường lại không
Xin chỉ dùm tôi tìm đến vay
Một chút xíu thôi cũng đủ đầy
Chắc là chẳng nỡ lòng từ chối
Biết ơn cuộc đời từ hôm nay
Người trả nụ cười lúc bình minh
Trên từng phiến lá nắng lung linh
Cành hoa còn đọng sương lấp lánh
Ai về qua ngõ nụ cười xinh.
Minh Nguyễn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang