24/11/23 – 10:11
Ô CỬA MÙA ĐÔNG
Cứ ngỡ rằng quá khứ đã xanh rêu
Nên mùa đông giận hờn không về nữa
Chợt sáng nay nghe gió cựa mình rồi nhẹ nhàng đậu bên ô cửa
Lật giở trang thư em viết tự năm nào.
Bên ngoài vườn gió vẫn hát lao xao
Những tình khúc không đầu không cuối
Tim bỗng xốn xang như gió trở mùa chạm miền xanh vời vợi
Bất chợt thấy lòng mình như ô cửa… mùa đông.
Lòng tự dặn lòng khép chặt giữa thinh không
Những hoài cũ xác xơ mùa lá đổ
Những con đường tưởng thân quen rồi cũng trở thành quá khứ
Những dịu dàng một thời rồi cũng hóa xanh rêu.
Gió ngoài kia lại hát, khúc hát vui reo
Lá vẫn rụng từng ngày mùa qua phố
Chỉ có ngày xưa là chẳng bao giờ về nữa
Ngày lá xanh màu, kỷ niệm hoá… cơn mưa.
15/11/2023
Phương Ngô
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang