04/08/23 – 05:08
TÌNH QUÊ BẾN ĐỔ
ĐỜI người tợ cánh chim ngàn
Tung bay biển lớn ngỡ ngàng xiết bao
Đêm về ngồi ngắm trăng sao
Giữa đại dương ấy thêm nao núng lòng
Thuyên nan lạc bến chạy vòng
Tìm nơi ẩn trú cầu mong ngày về
Giữa khơi biển cả tứ bề
Nơi đâu là bến tìm về đây chăng
Miên man nỗi nhớ in hằn
Những năm tháng ấy ăn năn muộn màng
Nhớ lại những lúc cưu mang
Một đời hoang phí gian nan được gì
Ngàn năm nặng nợ chữ vì
Xem thường cái chết nghĩ suy cận kề
Bồn bảy năm nặng lời thề
Quê hương nay đã sớm bề yên vui.
Sài Gòn: 23/4/2023
ĐÔI NÉT QUÊ TÔI
Về thăm
Xứ quảng quê tôi
Dệt gấm thêu hoa
Tnh ôi lắm nhiều
NON xanh
Một dãy mỹ miều
Thoạt nhìn đã thấy
Mọi điều tuyệt xinh
Hòn Kẻm
Đá dừng lung linh
Phong lưu còn đó
Mối tình là đây
Sông Thu
Nước chảy vơi đầy
Hòn Đền núi chúa
Đắm say lòng người
ĐI đâu
Vẫn nhớ nụ cười
Tình quê luôn mãi
Thắm tươi cuộc đời.
Sài Gòn sáng: 29/5/2023
MỘT THUỞ RU ĐỜI
(Tặng hai bạn CHIẾN + HÙNG)
Vĩnh Điện chiều nay nhớ bạn thương
Hạ qua Thu đến mãi còn vương
Người ơi xa cách ngàn phương
Lời thề mãi đó dặm trường quan san
Con đường ấy ngày trước hiên ngang
Mà thời đó vô vàn đáng yêu
Quê ta mưa lũ quá nhiều
gồng vai gánh chịu tình yêu đa phần
Trải qua gian khổ lắm phong trần
Bền gan quyết chí mà rèn thân
Bây giờ xuân đã xa dần
Ngồi đây tiếc nuối duyên phần xa xôi
Qua rồi bốn bảy mùa thu trôi
Nắng vẫn hanh vàng vẫn lẻ đôi
sông Thu luôn mãi cát bồi
BỌN MÌNH GIỜ CHỈ THUYỀN TRÔI XA BỜ.
Sài Gòn: 09/6/2023
GIẤC MƠ ĐÀ LẠT
Lâu lắm chưa dịp về thăm Đà Lạt
Buồn vui lẫn lộn lòng những bâng khuâng
Cảnh xưa vắng vẻ tiêu điều trầm luân
Đến nay du lịch đông nhiều hơn xưa
Riêng tôi ngồi nhìn mưa rơi ban trưa
Mưa xuân Đà lạt với nhiều mộng mơ
Âm thầm bút tạc đôi vần xuân thơ
Về đây Đà Lạt viết thơ cho nàng
Ba ngày du xuân cuộc sống thanh nhàn
Ghé hồ than thở dạo chơi đồi cù
Nghe tiếng thông reo mát rượi sương mù
Đến viếng nhà thờ ghé chùa linh phước
Thời gian ngắn ngủi nỗi niềm phía trước
Tả Sao cho hết chuyến du lịch này
Tạm biệt bạn nhè những ngày vui vầy
ĐÀ LẠT BAO ĐỜI TÌNH YÊU MUÔN THUỞ.
Chiều Sài Gòn: 27/6/2023
VỀ THĂM TAM KỲ
(Quê hương vợ tôi)
Tam Kỳ ngày ấy xa rồi
Tình xưa nay chỉ nhớ thời mộng mơ
Trải bao cảnh khổ nào ngờ
Giờ đây còn lại bến bờ… bâng khuâng
Một đời trôi nỗi gian truân
Chốn xưa vẫn đó chuyện ân ái buồn
Cuộc đời như dòng thác tuôn
Tất cả cũng chảy từ nguồn về đây
Mỗi năm cứ vào dạo nầy
Ta buồn ngồi nhớ lời thầy dạy khuyên
Lúc nhỏ luôn nghĩ bình yên
Giờ đây cảm nhận như thuyền viễn du
Đại dương dòng chảy ngàn thu
như câu tình nhớ lời ru mãi còn
Dẫu cho nước chảy đá mòn
Quê hương vẫn mãi sắc son đá vàng
Tam Kỳ quê mẹ Thanh nhàn
Không khoa trương lắm nghèo nàn vẫn cam
Tránh xa viễn cảnh tham lam
Người nông phố thị, KỲ TAM chung tình.
Sài Gòn: 02/7/2023
Phạm Đình Hường
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang