17/05/23 – 07:05
PHƯỢNG BUỒN!
Em về đâu để phượng buồn tơi tả
Con đường chiều giờ ngập lá me bay
Mình anh sầu lay lắt với men cay
Trời chập choạng nào có hay đã tối.
Em quên ta để tình chia hai lối
Cánh phượng hồng đâu có tội tình chi
Bao yêu thương anh đã cố líu ghì
Người lặng lẽ bỏ đi không luyến tiếc.
Em phụ tôi chẳng nói lời ly biệt
Mối tình đầu xao xuyến lúc hạ sang
Giờ mình anh gom nhặt cánh phượng tàn
Ôm nỗi nhớ miên man trong rượu đắng.
Tuổi học trò tung tăng màu áo trắng
Trên sân trường đầy nắng ngắm phượng rơi
Em ở đâu để nhung nhớ mình tôi
Dấu yêu xưa lỡ quên lời hẹn ước.
Chiều dần tàn trong men say anh bước
Nhìn phượng buồn mặc gió cuốn bay xa
Người thương xưa bóng dáng cũ nhạt nhòa
Chuyện tình đẹp giờ cho ta hoài niệm.
Trong cơn say gọi tên người da diết
Em vô tình có biết… phượng buồn không?
Chiều Sài Gòn
Nguyễn Thùy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang