04/02/23 – 02:02
CHẠM VÀO KÝ ỨC
Lâu rồi mình chẳng ghé
Góc phố cũng buồn tênh
Mùa thu nào giữ lại
Cho những ngày không nhau
Cúi nhặt một viên sỏi
Đặt lên ký ức xưa
Chợt bao la kỷ niệm
Ùa như lá cuối mùa
Rấm rứt rồi thổn thức
Chớp mắt rồi hư hao
Thời gian đâu ngừng lại
Trả ai cho ai nào
Nhớ đôi tay từng chạm
Ngọt mềm những ngày sau
Nhớ tiếng chân từng bước
Hằn in cả ngõ sầu
Giá một lần dừng lại
Đặt tay vào tim nhau
Biết đâu mùa giữ lại
Ngọt ngào phút ban đầu.
NẾU MỘT NGÀY
Nếu một ngày
giữa tấp nập người qua
Ta vô tình chạm nhau một lần nữa
Thì xin nhé… xin anh đừng ra vẻ
Luyến lưu gì như ta đã từng quen
Nếu một ngày
người ấy cũng như em
Cũng bước đi mà không hề ngoảnh lại
Bàn tay đan một bàn tay… tê tái
Anh nhớ đừng chạm ánh mắt… xót xa
Nếu một ngày
em bất chợt vỡ oà
Chạm mùa cũ ướt nhèm dòng thổn thức
Thì anh ơi đừng vỡ dồn trống ngực
Thổn thức nào rồi cũng lúc… nguôi ngoai
Nếu một ngày
Anh buột tiếng thở dài
Khi ngang qua quán quen mình hò hẹn
Thì anh nhớ dằn lòng… đừng nhớ nhé
Phố bao người
đâu chỉ… mỗi riêng ta…
Nếu một ngày
Tất cả bỗng nhạt nhoà
Góc quán cũ chẳng còn vương niềm nhớ
Con đường qua hoài niệm không về nữa
Phố vẫn dài tít tắp những hàng cây
Nếu một ngày
Thức dậy như bao ngày
Trong trí nhớ chẳng còn em hiện tại
Và khối óc con tim cũng trở nên thừa thãi
Chắc bình yên lại về
Bởi hiện hữu chẳng còn
quá khứ
và em…
ĐI QUA
MÙA ĐÔNG
Này người ạ
trăng mùa đông lạnh lắm
Gió mùa đông
cứ rít ngọt từng cơn
Em khép cửa
mà trong lòng lạnh giá
Bởi còn thương
Anh ở cuối con đường
Này người ạ
trăng mùa đông hờ hững
Gió mùa đông
cũng rét mướt tim khờ
Em khép cửa
mà tâm hồn héo rữa
Bởi thương người
lầm lũi dưới cơn mưa
Này người ạ
vai em mềm tựa cỏ
Gió ngoài kia
cũng đã sắt se lòng
Em khép cửa
ừ thôi… em khép cửa
Chẳng bận lòng
thương kẻ… kiếp ba sinh…
CHUYỆN TÌNH PHỐ KỂ
Anh à
Đêm qua
Em vô tình nghe phố kể chuyện chúng mình
Những câu chuyện không đầu không cuối
Em trở dậy nhặt nhạnh góp gom những chiếc lá mùa thu đêm qua rớt vội
Ngã giá
đếm đong
đánh cược với chính mình
Anh à
Ngày gió trở
mùa thu dường như cũng muốn đánh cược với bình minh
Mưa giăng kín 
Khu phố rùng mình khép vội vào nhau bằng những ô cửa màu xanh bịn rịn
Xa xa
nhoà nhạt
Chỉ còn kỷ niệm giăng mắc vào nhau theo mưa trải một màu xanh tím
Anh à
Phố sáng nay dịu dàng như một vòng tay
Cứ thế thay anh vỗ về
ấp ôm em
Và kể tiếp cho em nghe về câu chuyện tình một thuở…
Có thể rồi một ngày
bất chợt ngang qua vùng heo may khi trời trở gió
Anh chẳng còn nhớ về những ngày xưa cũ
Bởi mỗi một mùa đi qua
Sắc thu xưa lại bớt đi phần quyến rũ
Anh à
Em sợ rồi một ngày
Ký ức kia cũng nhạt nhoà
Và tất cả rồi
chỉ còn lại
Hư vô…
CHÊNH VÊNH
Bỗng đến một ngày nắng thấy lòng mình cũng thật chênh vênh
Cứ muốn hắt đổ ánh sáng ra sông dựa đầu vào chiều tìm cho mình điểm tựa
Cứ tha thiết một lần thử đắm mình vào đêm nghe gió tự tình bên song cửa
Đề mặc lòng mình lang thang dạo bước cùng đêm
Chẳng cần đưa chân xa chỉ cảm nhận thôi nắng cũng đã thấy rũ mềm
Đêm dịu dàng
đêm đê mê
đêm thì thầm
to nhỏ
Chỉ có đêm và gió
đêm mềm như cỏ
Chạm vào đâu… cũng chỉ thấy… một màu
Nắng chợt buồn
và hiểu ra rằng thiên đường của mình là ở trên cao
Chỉ có ngày mới cảm nhận được hết đâu là niềm hạnh phúc
Nắng ngự trị trong tim
Mỗi khi
Mỗi lúc
Ngày cả mỗi phút yếu mềm ngày vẫn giang tay ôm vào lòng hết cả những giọt nắng
chênh chao…
PHƯƠNG NGÔ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang